Chương 33

Nhan Hoài Ẩn không ngờ Giang Liễm lại nói như vậy, một lát sau, y mới ngượng ngùng cười: “Giá cả trong phủ Thiên Tuế còn rẻ hơn khách điếm bên ngoài.”

Trong giọng của y chứa ý cười, tay nhẹ vung một cái, bắt đầu bò xuống khỏi cành cây.

Trên cây nở rất nhiều hoa, y cứ bám vào để tụt xuống, tuy đã rất nhẹ nhàng nhưng vẫn khiến vô số cánh hoa trắng rơi lả tả.

Tựa như một cơn mưa hoa.

Giang Liễm chăm chú nhìn hết thảy, lần đầu tiên hắn phát hiện hóa ra cây này có nhiều hoa đến thế.

Trên vai và tóc của Nhan Hoài Ẩn cũng dính vài cánh hoa, y ngó lơ, ôm hộp đồ ăn đến gần, miệng cười nói: “Cửu Thiên Tuế, chúng ta đi chia bánh thôi.”

Thật ra bánh khá ít, hộp cũng chẳng to mấy, nó có ba tầng, mỗi tầng chỉ có bốn miếng bánh, Nhan Hoài Ẩn vừa mở ra đã biết bánh là do Tiêu Như Bích làm.

Nàng chỉ biết làm bánh đậu xanh, nhưng được cái là làm rất ngon, trời đã vào khuya mà vẫn nhìn ra được màu xanh sáng bóng, tràn ngập hương sắc mùa hè.

Hai người vào gian chính của phủ Thiên Tuế, căn phòng lớn nhưng quạnh quẽ. Hai người vừa ngồi xuống, một lão quản gia lưng còng run rẩy đi thắp đèn.

Có lẽ Giang Liễm ít khi ở phủ Thiên Tuế nên nơi này không mấy khi thắp đèn ban đêm. Lão quản gia có vẻ đã quen với việc hắn về đột ngột, ông thắp đèn trong gian nhà chính xong bèn đi treo đèn dưới mái hiên.

Gió đêm giữa hè thổi qua làm chiếc l*иg đèn dưới mái hiên khẽ lắc lư.

Đây là hạ nhân đầu tiên mà Nhan Hoài Ẩn gặp trong phủ Thiên Tuế, tòa phủ đệ này nhìn như cái nghĩa địa, lão quản gia thì giống con rối gỗ không có sự sống.

Y nghĩ về lão quản gia như vậy, thỉnh thoảng ông cũng liếc y một cái.

Sự xuất hiện của Nhan Hoài Ẩn khiến ông rất bất ngờ.

Kể từ khi phủ Thiên Tuế được xây dựng, Giang Liễm chưa bao giờ dẫn người về phủ. Ba năm qua, trừ bốn mùa luân phiên ghé thăm thì chỉ có mỗi Nhan Hoài Ẩn tới làm khách.

Lão quản gia bước đến, lúc nhìn thấy hộp đồ ăn đặt trên bàn, nếp nhăn trên khuôn mặt ông giật giật, ông khom cái lưng còng xuống, thấp giọng hỏi: “Lão gia, người có muốn nô tài đi lấy chút rượu năm mới không?”

Uống rượu mừng năm mới là một truyền thống ở thành Triều Hoa.

Mỗi dịp phủ mới được xây, chủ nhân sẽ đến lầu Phượng Hoàng của chùa Bồ Đề xin một vò rượu năm mới, sau đó cầm về nhà chôn trong sân. Đợi đến khi xây xong, vị khách đầu tiên vào thăm phủ sẽ uống rượu cùng chủ nhà.

Rượu năm mới chỉ có một vò, người có thể uống được nó thường sẽ là người rất quan trọng trong lòng của chủ nhà.

Từ khi phủ Thiên Tuế được xây đến nay chưa từng có người ghé thăm, vò rượu năm mới vẫn còn chôn dưới gốc hoa trong sân.

Nhan Hoài Ẩn là vị khách đầu tiên, theo lý mà nói thì y sẽ được uống rượu năm mới, vậy nên lão quản gia mới hỏi vậy.

Nhan Hoài Ẩn nghe xong bèn nhìn sang Giang Liễm, ý cười trong mắt y rõ đến nỗi Giang Liễm phải nhìn lại: “Nhan đại nhân muốn uống rượu năm mới à?”

“Không.” Nhan Hoài Ẩn cười nói: “Chỉ là cái xưng hô “Lão gia” này rất mới mẻ.”

Năm nay Giang Liễm cùng lắm mới hai mươi tuổi, đang tuổi cập quan mà đã bị gọi là lão gia.

Nhan Hoài Ẩn cảm thấy cái xưng hô này còn thú vị hơn cả “chưởng ấn” hay “Cửu Thiên Tuế”.

Y nói như vậy, Giang Liễm cũng đáp lại: “Uống hay không uống, Nhan đại nhân quyết định đi.”

Hắn trao quyền quyết định cho Nhan Hoài Ẩn.

Lão quản gia ngẩn ra, ngẩng khuôn mặt đầy nếp nhăn lên nhìn Nhan Hoài Ẩn.

Nhan Hoài Ẩn cũng không chần chừ lâu, y duỗi tay lấy hộp bánh đậu xanh, cười nói: “Ta tới chơi đêm khuya, không coi như khách chính quy, thế nên ta sẽ không lãng phí vò rượu năm mới kia.”

Ý nghĩa của rượu năm mới quá đặc biệt, Nhan Hoài Ẩn không muốn nhận phần tình cảm này, huống hồ Giang Liễm lại là người khó đoán, y chưa dám chắc liệu hắn có muốn để y được nhận cái vinh hạnh như thế thật không.

Nhan Hoài Ẩn nói xong, Giang Liễm hờ hững liếc lão quản gia một cái, ông ngầm hiểu, khom lưng lui ra ngoài.

Nháy mắt, phòng khách rộng rãi chỉ còn lại hai người.

Phủ Thiên Tuế rất yên tĩnh, nhưng gần đó lại có một cái chợ đêm lớn, tiếng người ồn ào náo nhiệt, có thể loáng thoáng nghe được tiếng cười đùa truyền đến.

Tiếng cười nói như có như không truyền vào phủ Thiên Tuế chợt khiến người ta cảm thấy an tâm.

Trong bầu không khí ấy, Nhan Hoài Ẩn đưa bánh đậu xanh ở tầng thứ nhất trong hộp cho Giang Liễm.

Bốn miếng bánh đều tăm tắp.

Giang Liễm rũ mắt nhìn bánh đậu xanh y đưa: “Chỉ ở lại bốn ngày thôi à?”

Nhan Hoài Ẩn nói thật: “Trước tiên cứ ở bốn ngày đã.”

Trong bốn ngày, nếu y làm xong những việc muốn làm, chỉ sợ Giang Liễm càng muốn gϊếŧ y hơn.

Nhan Hoài Ẩn nghiêm túc suy nghĩ.

Chẳng biết mục đích Giang Liễm cho y ở lại phủ Thiên Tuế là gì, Nhan Hoài Ẩn chỉ có thể nắm bắt thời cơ khi có thể, sau đó tối đa hóa lợi ích để đạt được mục tiêu.

Cho nên y mới nói cứ ở bốn ngày trước đã, nếu sau đó mà Giang Liễm nổi giận thì y sẽ rời đi, còn nếu hắn không ngại vờn nhau với y, vậy phủ Thiên Tuế sẽ là nơi trú ẩn tốt nhất trước khi phủ Nam Dương Hầu sụp đổ.

Nhan Hoài Ẩn không phải loại người thanh cao, y sẵn sàng dùng chút thủ đoạn, càng sẵn lòng mượn sự chở che của Cửu Thiên Tuế.

Nhan Hoài Ẩn nói rất thật lòng, mà Giang Liễm cũng hùa theo lời y, hắn thản nhiên nói: “Nếu bốn ngày sau ngươi còn muốn ở tiếp mà bánh đậu xanh này thiu rồi thì sao?”

Nhan Hoài Ẩn sửng sốt, y cũng tự hỏi trong chốc lát, nghiêm túc nói: “Cửu Thiên Tuế có nhất thiết phải ăn cái này không, nếu ta làm cho ngài thì có được tính không?”

Hai người bắt đầu câu chuyện một cách khó hiểu từ đề tài bánh đậu xanh. Đêm lạnh như nước, từ viện tử nhìn ra, dưới ánh đèn ấm áp, bọn họ ngồi đối diện nhau nói chuyện phiếm, thoạt nhìn hòa thuận vui vẻ như đôi vợ chồng đã chung sống nhiều năm.

Nhưng cái gì là giả thì không thể là thật, Giang Liễm còn chưa nói đủ, Nhan Hoài Ẩn đã đứng lên cười nói: “Cửu Thiên Tuế, nên đi nghỉ rồi.”

Lão quản gia vẫn luôn canh gác ngoài sân, nghe được lời này bèn đứng dậy dẫn y tới một viện tử.

Nhan Hoài Ẩn cứ thế sống trong phủ Thiên Tuế.

Bốn ngày nói dài không dài mà ngắn cũng không ngắn. Phủ Thiên Tuế rất lớn, có thêm Nhan Hoài Ẩn cũng không ảnh hưởng gì, thay đổi duy nhất là trong bốn ngày này, Giang Liễm vốn nửa năm cũng không thèm về một lần lại về phủ đúng giờ để ăn cơm trưa và cả cơm chiều.

Đầu bếp của phủ Thiên Tuế là do lão quản gia dùng số tiền lớn mời về, hơn ba năm làm vật trang trí nay đã có chỗ dùng, bởi vậy món ăn mỗi bữa đều không trùng lặp, tất cả đều được nấu rất thịnh soạn.

Giữa trưa hè nóng bức, lão quản gia đứng trong gian nhà chính, nhìn gã sai vặt hầu hạ Giang Liễm dùng cơm.

Nói là nhìn Giang Liễm nhưng ông vẫn không khỏi nhìn về phía đối diện.

Nhan Hoài Ẩn rũ mắt, ăn rất nghiêm túc.

Khi ăn thì không nói, y ăn cơm rất nghiêm túc, ăn chậm nhai kỹ. Nhìn từ một bên thì chỉ thấy hàng mi cong dài của y đang cụp xuống.

Ngoan ngoãn một cách hiếm thấy.

Lão quản gia nghĩ nghĩ, gần đây có tin đồn Giang Liễm thích nam nhân, dáng vẻ Nhan Hoài Ẩn dịu ngoan ngồi cạnh Giang Liễm trông… rất giống như nam sủng được nuôi trong phủ.

Nhưng động tác cử chỉ của y lại không phóng đãng như nam sủng, lưng thẳng tắp, dáng vẻ cầm bát đũa hay gắp đồ ăn như được dạy dỗ cẩn thận, lộ ra sự cao quý từ xương tủy.

Lão quản gia nhủ thầm: Tây Bắc hẻo lánh không giống nơi sẽ nuôi ra được người như vậy.

Những ngày ở phủ Thiên Tuế rất yên bình, nhưng ở bên ngoài, phủ Nam Dương Hầu bị Xích quân bao vây lại hơi hỗn loạn.

Trong thư phòng của phủ Nam Dương Hầu, phu nhân Chu thị đang đứng cạnh án thư mài mực.

Nam Dương Hầu ngồi viết thư, nếp nhăn nơi khóe mắt rủ xuống đầy mỏi mệt.

Suốt hai ngày hai đêm, không biết ông ta đã viết bao nhiêu phong thư.

Những phong thư này sẽ được gửi cho đủ loại người, có người nhận được tin sẽ giúp đỡ, có người sẽ cảm thấy lần này phủ Nam Dương Hầu hoàn toàn đắc tội với Thừa Đức Đế và Giang Liễm, chắc sẽ không trở mình được.

Nam Dương Hầu muốn tìm một cơ hội sống cho phủ Nam Dương Hầu.

Sau khi nét bút cuối cùng hạ xuống, Nam Dương Hầu đưa phong thư cho Chu thị mà tay đã run đến mức không thể gấp nổi tờ giấy.

Chu thị vội vã nhận lấy bức thư.

Nam Dương Hầu mệt mỏi nói: “Đưa bức thư này cho Xích quân đang canh ngoài kia để bọn họ trình lên bệ hạ.”

Thừa Đức Đế chỉ cho Xích quân bao vây chứ chưa bảo họ đi vào phủ Nam Dương Hầu, bởi vậy nên người trong phủ không sợ hãi lắm, thậm chí mỗi ngày còn phái ba gã sai vặt lên phố đi mua đồ.

Không giống phủ Trần Hòa đã bị Xích Quân san bằng nhanh chóng.

Thừa Đức Đế làm như vậy là đang chờ Nam Dương Hầu giải thích.

Ông ta hiểu nên trong thời gian này mới dám gửi nhiều thư như vậy, mà những phong thư ấy cũng không bị Xích Quân ngăn cản.

Chu thị nói: “Chu Lương đang ở bên ngoài, thϊếp bảo nó đi đưa thư.”

Lúc Xích quân bao vây phủ, Chu Lương đang ở đó nên bị kẹt không ra được.

Thư từ không thể qua tay người khác, vậy nên Chu Lương canh bên ngoài làm chân đưa thư cho Nam Dương Hầu. Ông ta không ngủ hai ngày, hắn ta cũng hai ngày không ngủ.

Nam Dương Hầu gật đầu, lặng lẽ nắm tay Chu thị.

Chu Lương cầm thư vội vàng chạy đi, Chu thị nhìn mực còn thừa, đột nhiên nói: “Hầu gia, hay là viết cho Lưu tướng một bức thư?”

Bà ta nói: “Năm xưa hầu gia và hắn từng là đồng học, hắn phụ trách vụ án trên phố lớn An Thuận, nếu có thể nói vài lời trước mặt Thánh Thượng...”

Còn chưa kịp nói xong, bà ta đã bị Nam Dương Hầu xua tay ngắt lời.

Ông ta nói: “Lưu Khanh Vân là người chính trực, không bao giờ giúp tham quan. Vụ lần này hắn sẽ không giúp ta, đi cầu xin hắn giúp đỡ thì chẳng bằng nhờ Thái tử điện hạ liên lạc với Chu quý phi.”

Thấy hốc mắt Chu thị đỏ hoe, Nam Dương Hầu nắm lấy tay bà ta, dịu giọng an ủi: “Không sao đâu, căn cơ của phủ Nam Dương Hầu cắm chắc nhiều năm, có 50 vạn lượng hoàng kim thì làm sao có thể bị tiêu diệt dễ thế được?”

Ông ta nói là sự thật.

Trong phong thư trình lên Thừa Đức Đế, Nam Dương Hầu cực lực lên án Trần Hòa, nói đã đoạn tuyệt ân nghĩa với hắn ta, không định trả thù giúp, hơn nữa còn thấy hối hận vì đã bị hắn ta che mắt.

Sau khi ân đoạn nghĩa tuyệt với Trần Hòa và sau ngày Thừa Đức Đế nhận được phong thư, lúc trên triều, một nửa quan viên quỳ gối trên đại điện xin lão tha tội cho Nam Dương Hầu đã bị che mắt, cho ông ta một con đường sống.

Cầu xin suông thì không đả động được Thừa Đức Đế, nhưng ngay sau đó, Lễ Bộ đã dâng tấu chương nói rằng không đủ bạc để tu sửa lầu Hải Yến. Lão hỏi ra mới biết có hơn nửa số bạc để xây lầu Hải Yến xa hoa đó là do phủ Nam Dương Hầu chi trả.

Chỉ trong hai ngày, triều đình đã thành một mớ hỗn loạn, mà phía Nhan Hoài Ẩn lại nhận được một tin tức tưởng chừng như không liên quan gì đến sự hỗn loạn ấy từ Liên Khinh.

“Chủ tử.” Liên Khinh đứng trước mặt y, nhẹ giọng nói: “Gần đây Mạnh Dịch đã nhốt Mạnh Tĩnh Huyền trong phủ.”

Hắn nói: “Không biết ai loan tin Mạnh Tĩnh Huyền có tình cảm sâu đậm với Giang Liễm, thế nên Mạnh Dịch mới biết con của ông ta là đoạn tụ.”

Chuyện này bỗng chốc thành trò cười, mỗi ngày ở phủ Tổng Đốc đều truyền ra tiếng kêu thảm thiết của Mạnh Tĩnh Huyền vì bị cha đánh, cứ như là trinh tiết liệt phu không bằng.

Đám bạn của hắn ta suýt gõ banh cả cổng doanh trại nhưng vẫn không vào được, ngày nào cũng ở ngoài cửa nghe tiếng kêu thét của Mạnh Huyền Tĩnh, không biết lúc về nhà có gặp ác mộng hay không.

Nhan Hoài Ẩn gật đầu: “Ta biết rồi.”

Mặt ngoài thì y vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng lại hơi lo lắng. Sau khi y chạm mặt Mạnh Huyền Tĩnh ở quán rượu An Hòa, tin hắn ta là đoạn tụ đã truyền khắp thành Triều Hoa.

Không biết ai tung tin, cũng chẳng biết người nọ có ý đồ gì với bọn họ.

Liên Khinh hỏi: “Chủ tử có muốn điều tra người tung tin không?”

“Không cần.” Nhan Hoài Ẩn cười cười, nhẹ giọng nói: “Là ta tung tin.”