Chương 36

Cho dù trong lòng Nhan Hoài Ẩn nghĩ như thế nào, nhưng lời y nói ra vẫn rất chân thành, dễ dàng khiến người khác tin tưởng y.

Giang Liễm không phải là người chưa nghe lời khen bao giờ, nhưng sau khi Nhan Hoài Ẩn nói những lời này, điều đầu tiên hắn nghĩ tới là y có vẻ thật sự rất giỏi dỗ cho các cô nương vui.

Nhưng Giang Liễm không phải là cô nương, hắn nghe xong, tay chỉ hơi ngừng một lát, tiếp đó tỉnh bơ hỏi: "Nhà của Nhan đại nhân ở phía nam à?"

Hắn có ý dò xét, Nhan Hoài Ẩn cũng không đáp.

Bầu không khí yên tĩnh trở lại, thịt cua dễ nấu, chỉ một lúc nữa là xong, Giang Liễm bên kia cũng sắp nghiền gia vị xong.

Cho gia vị đã nghiền mịn vào nước sốt, rót vào thịt cua, thêm chút vỏ cam để tăng hương vị, vậy là một bát canh cua đã xong.

Một cái chén xanh nhỏ được đặt trong một cái nồi sứ màu trắng, thịt cua trắng như tuyết kết hợp với nước sốt sậm màu, cộng thêm màu vỏ cam vàng ươm, trông hết sức ngon miệng.

Nhan Hoài Ẩn bưng chén canh cua đặt bên cạnh Giang Liễm, cười nói: "Xin mời Cửu Thiên Tuế."

Giang Liễm thấy chỉ có một chén, ngước mắt lên nhìn y: "Ngươi không ăn à?"

"Thịt cua tính hàn, ta không ăn được." Bên cạnh phòng bếp có bàn và ghế, Nhan Hoài Ẩn bèn ngồi xuống: "Cửu Thiên Tuế cứ ăn tự nhiên."

Nhan Hoài Ẩn đã nói thế, Giang Liễm cũng không tiện nói gì nữa, hắn cúi đầu nếm thử một miếng.

Thịt cua vào miệng là tan, nước sốt mà Nhan Hoài Ẩn làm còn tươi ngọt hơn so với thịt cua. Không phải Giang Liễm chưa từng ăn món ngon, nhưng vừa ăn miếng đầu tiên, hắn vẫn phải im lặng một chút.

Đúng là rất ngon.

Không phải là phương pháp cao siêu gì mà chỉ là phát huy công dụng tốt nhất của mỗi một nguyên liệu.

Nhan Hoài Ẩn thấy hắn khựng lại bèn cười hỏi: "Ngon không?"

Giang Liễm đặt chén lên bàn, nhìn Nhan Hoài Ẩn, đáp: "Nhan đại nhân như vậy khiến ta tưởng đang có chuyện cần nhờ."

Nháy mắt, Nhan Hoài Ẩn yên lặng ngồi thẳng người, y nhìn Giang Liễm như thật sự chấp thuận cách nói này của hắn.

Trên mặt y lộ ra nét cười: "Nếu ta có việc cần nhờ Cửu Thiên Tuế, vậy ngài sẽ đồng ý với ta bất cứ chuyện gì sao?"

Giang Liễm không hề do dự: "Không."

Không phải là hắn không đồng ý, mà là Nhan Hoài Ẩn sẽ không cần nhờ đến hắn.

Tất cả những chuyện y làm ở thành Triều Hoa đều không cần cầu xin ai.

Giang Liễm chưa bao giờ hoài nghi việc đó. Người như Nhan Hoài Ẩn một khi đã bước lên một con đường, hoặc là đi tới cùng, hoặc là giữa đường đã bị gϊếŧ chết, chứ không thì y tuyệt đối sẽ không cầu xin người khác cõng mình một đoạn.

Theo một nghĩa nào đó, Giang Liễm và y là cùng một loại người, cho nên hắn mới nói không.

Nhan Hoài Ẩn cười, đứng dậy bước chậm ra khỏi phòng bếp, lúc đi ngang qua Giang Liễm thì ngừng lại trong chốc lát: "Cửu Thiên Tuế, hẹn gặp lại."

Lúc y tới thì xách theo một đống đồ, nhưng lúc đi hai tay lại trống trơn. Giang Liễm đứng trong làn khói đang từ từ tản đi, ăn hết canh cua còn dư lại, nhìn chăm chú vào bóng lưng Nhan Hoài Ẩn đang dần biến mất ở khúc quanh.

Nhan Hoài Ẩn bước ra khỏi phủ Thiên Tuế từ một cánh cửa ngầm ở hậu viện của phủ.

Lúc y trốn trong phủ Thiên Tuế, người của Nam Dương Hầu không dám tới để gϊếŧ, nhưng ra khỏi đây thì không biết có bao nhiêu cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào tiểu viện kia.

Nhan Hoài Ẩn ra khỏi phủ Thiên Tuế, không về tiểu viện mà xoay người ra khỏi phố Bảo Văn.

Cách phố Bảo Văn hơn hai con phố và qua một cây cầu, có một con đường cái được xây dọc theo dòng sông, cứ cách mười bước là trồng một cây liễu.

Phần lớn các quán xá được xây dọc theo dòng sông là các quán trà quán rượu, rải rác có thêm vài tiệm trang sức và quần áo ở giữa.

Nhan Hoài Ẩn đi dọc theo con phố một đoạn rồi xoay người bước vào một cửa hàng quần áo.

Cửa hàng này không lớn, cũng không quá sang trọng, nhìn từ bên ngoài vào thì chỉ là một cửa tiệm nhỏ rất bình thường.

Ông chủ tiệm là người rất lanh lợi, lúc này trong tiệm không có ai, Nhan Hoài Ẩn vừa đi vào, hắn lập tức cúi đầu chào hỏi: "Công tử muốn mua gì, các loại vải mới trong tiệm đều rất thịnh hành ở thành Triều Hoa đấy."

Nhan Hoài Ẩn dịu giọng nói: "Muốn đến phương Nam, gặp núi Bất Chu."

Nghe Nhan Hoài Ẩn nói vậy, chủ tiệm nháy mắt khựng lại, sau đó lại cười tươi hơn nữa: "Hai loại vải này rất quý giá, để ở hậu viện của tiệm, mời công tử theo ta vào xem."

Nhan Hoài Ẩn nói: "Đa tạ."

Ông chủ tiệm dẫn y đi vòng qua tầng tầng lớp lớp vải vóc ra hậu viện, trong lòng không khỏi có chút lo lắng.

Hơn nửa tháng trước có người tìm tới cửa, lúc đó hắn mới biết thì ra cái tiệm nhỏ rách nát chỉ cần xoay một vòng là chân trái vấp vào chân phải ngã lăn quay này còn là cứ điểm tình báo gì gì đó.

Chẳng qua cách tổ chức của cứ điểm tình báo này không tốt lắm, chỉ có một ám hiệu duy nhất, đến cả việc làʍ t̠ìиɦ báo cho ai, xử lý tin tình báo thế nào, đến cha hắn lúc đương thời còn chẳng biết thì nói gì đến hắn.

Có người tới đọc ám hiệu, đưa cái gì thì hắn sẽ lấy, muốn lấy cái gì thì hắn sẽ đưa, chỉ thế thôi.

Theo mặt nào đó thì cửa hàng này và cửa hàng cầm đồ bên cạnh khá giống nhau.

Nụ cười của ông chủ tiệm càng tha thiết, người đến hôm nay khác với người tới những lần trước.

Chẳng qua chỉ cần làm một nơi chứa đồ hộ người ta là tiền nhận được đã bằng nửa tháng doanh thu rồi, nếu lợi hại hơn chút nữa, vậy chẳng phải còn kiếm được nhiều tiền hơn so với mở tiệm sao?

Hắn càng thêm ân cần đưa Nhan Hoài Ẩn đi tới hậu viện. Hậu viện là nơi ở, ông chủ dẫn Nhan Hoài Ẩn đến trước cửa một căn phòng không quá lộn xộn, nói: "Công tử, hắn đến đây vào hôm qua, bây giờ đang nghỉ ngơi ở trong phòng."

Ông chủ vừa nói vừa định dẫn Nhan Hoài Ẩn vào, y đã nói: "Được, ta biết rồi, ngươi cứ trở về đi."

Ông chủ à một tiếng, vốn định nịnh nọt thêm chút nữa, nhưng vừa đối mặt với Nhan Hoài Ẩn, hắn lập tức dập tắt ý định này, ảo não rời đi.

Người này nhìn thì hiền lành dịu dàng nhưng có cảm giác còn đáng sợ hơn so với những người đã tới hồi trước.

Nhan Hoài Ẩn thấy ông chủ đã đi mới đẩy cửa bước vào phòng.

Bày trí trong phòng khá đơn giản, vừa bước vào đã thấy ngay một cái giường, trên đó có một nam nhân đang ngủ say, một cái chân thò ra mép giường, dáng vẻ đúng kiểu người ta có chém cho cũng không tỉnh nổi.

Nhan Hoài Ẩn tiến lên đá đá vào cái chân đang thò ra của hắn.

Người trên giường giật giật, mở mắt ra, nghiêng đầu bèn thấy Nhan Hoài Ẩn đang đứng ở mép giường.

Hắn ôi một tiếng rồi bật dậy: "Trời ạ, sao ngài lại đích thân đến đây."

Nhan Hoài Ẩn móc một tờ giấy từ trong ngực đưa cho Trương Đông Phong: "Nếu ta không tới thì sao có thể đưa cho ngươi cái này."

Trương Đông Phong gãi đầu, bò dậy từ trên giường, nhận tờ giấy Nhan Hoài Ẩn đưa.

Y nhìn hắn, chỉ thấy vẻ mặt Trương Đông Phong mỏi mệt, mắt đỏ ngầu đầy tơ máu, lúc còn là dân chạy nạn bên ngoài thành Triều Hoa cũng chưa từng thấy hắn vất vả như vậy.

Trương Đông Phong gãi gãi đầu, hơi ngượng ngùng vì lúc nãy mình ngủ say như chết: "Ta chạy chết năm con ngựa, mệt quá nên mới không đi tìm ngài mà ở đây ngủ một giấc trước."

"Không sao." Nhan Hoài Ẩn dặn hắn: "Mấy năm nay ngươi ở bên ngoài cũng rất vất vả."

Năm đó, lúc đi đến Tây Bắc Cựu Bộ, Nhan Hoài Ẩn đã dự tính để cho Trương Đông Phong ở lại bên ngoài.

Cho đến nay, Lý Quế Tùng còn tưởng là Trương Đông Phong không muốn đi theo bọn họ đến Tây Bắc, nửa đường dở quẻ, lén bỏ trốn một mình.

Trương Đông Phong tự lần mò đến Tây Bắc Cựu Bộ, tám năm qua đều ở bên ngoài truyền tin cho bọn họ. Triệu Hoàn không biết trong suốt tám năm Nhan Hoài Ẩn lá mặt lá trái với gã thì y đã từ từ khơi thông con đường liên lạc với bên ngoài.

Hôm nay gặp lại Trương Đông Phong, có thể thấy từ một người cà lơ phất phơ, hắn đã trở nên thận trọng hơn nhiều.

"Hoắc Vân Bình thế nào rồi?" Nhan Hoài Ẩn hỏi.

Trương Đông Phong đáp: "Nỏ do chủ tử thiết kế đang được thử nghiệm, chắc chắn là có thể sử dụng được, hiện tại đang bí mật chế tạo."

Nhan Hoài Ẩn suy nghĩ một chút: "Mất bao lâu thì mỗi Hạc Vũ quân đều có một cái?"

Trương Đông Phong nói: "Tiểu thư và Hoắc tiểu tướng quân nói, tối thiểu bốn tháng nữa."

Nhan Hoài Ẩn gật đầu: "Ta biết rồi."

"Đây là bản đồ Tây Bắc." Nhan Hoài Ẩn chỉ vào mảnh giấy trong ngực Trương Đông Phong: "Sau khi ngươi trở về, hãy nghĩ cách giao cho Hoắc Vân Bình."

Triệu Hoàn nhờ y tìm bản đồ phòng thủ của thành Triều Hoa, Nhan Hoài Ẩn cũng cầm theo một cái bản đồ bố trí địa hình của Tây Bắc.

Có bản đồ này rồi, Hoắc Vân Bình đang bị nhốt trong vùng núi Tây Bắc sẽ có thêm “con mắt” để lên kế hoạch. Trương Đông Phong chạy chết năm con ngựa cũng chính vì cái “con mắt” này.

Trương Đông Phong cẩn thận cất tờ giấy, nói: "Vậy ta đi ngay bây giờ?"

Thấy dáng vẻ không nỡ rời giường của hắn, Nhan Hoài Ẩn cười nói: "Không vội, ngươi cứ ngủ trước đi."

"Nếu Hoắc Vân Bình đã nói là bốn tháng, vậy bốn tháng sau ta sẽ bảo Liên Khinh đi Tây Bắc." Nhan Hoài Ẩn ngước mắt nhìn hắn: "Ngươi nói cho hắn biết, không cần số lượng nhiều, chỉ cần bí mật là được."

Tuyệt đối không được để Triệu Hoàn phát hiện.

Trương Đông Phong ôm quyền: "Thuộc hạ tuân lệnh."

Nhan Hoài Ẩn đưa bản đồ bố trí xong bèn đi ra khỏi tiệm vải vóc. Y chậm rãi đi dọc theo con đường, lúc tới một cây cầu, đột nhiên có một thứ gì đó bay từ trên xuống, lao thẳng vào trong ngực y.

Nhan Hoài Ẩn đưa tay đón lấy, cúi đầu nhìn - là một cái thiệp mời.

Y nhìn theo phương hướng của thiệp mời, chỉ thấy Cố Hoàn Sơn đang đứng trên cây cầu giữa đám đông nhộn nhịp mà nhìn về phía y.

Thiếu niên lang tuấn tú mười tám tuổi đứng dưới ánh mặt trời rực rỡ, đôi mắt sâu thẳm khiến bao người qua đường liên tục quay đầu lại nhìn.

Hắn thấy Nhan Hoài Ẩn nhìn sang bèn mím môi, mở miệng nói: "Ngươi có tới lễ cập kê của muội muội ta không?"

Hắn nói câu này xong, cũng không biết phải nói gì tiếp, vì vậy cứ đứng trên cầu mà nhìn Nhan Hoài Ẩn.

Thấy Nhan Hoài Ẩn, hắn lại lập tức nghĩ đến dáng vẻ y ở trong l*иg ngực mình hôm đó.

Hôm đó, y mặc bộ đồ màu xanh lam mềm mại như mưa bụi Giang Nam, cho nên lúc ôm y, hắn chỉ kịp loáng thoáng cảm nhận được một lớp vải mỏng lướt qua làn da, ngoài ra thì không còn gì.

Ma xui quỷ khiến thế nào, Cố Hoàn Sơn cứ nhìn vào eo của Nhan Hoài Ẩn đang đứng dưới cầu.

Hôm nay, y mặc một bộ y phục có thắt lưng, Cố Hoàn Sơn nhìn sang thì thấy vòng eo thon nhỏ của y được buộc quy củ dưới chiếc thắt lưng ấy.

Chỉ cần một cánh tay của hắn là có thể ôm trọn.

Sau khi ý thức được mình đang nghĩ gì, đầu Cố Hoàn Sơn ong lên, toàn thân cứng đờ ngay tại chỗ. Làn gió thổi qua chỉ có thể khiến cho sợi tóc trước trán hắn bay bay.

Nhan Hoài Ẩn nhìn nội dung thiệp mời, lúc ngẩng đầu lên thì thấy Cố Hoàn Sơn vẫn còn đứng đó như một cây gậy, ánh mắt cũng rất nghiêm túc.

Chỉ có mặt hắn là hơi đỏ. Thấy Nhan Hoài Ẩn nhìn qua, Cố Hoàn Sơn lập tức xoay mặt qua nhìn chỗ khác.

Nhan Hoài Ẩn thấy thế thì nhủ thật thú vị, thanh niên hơi nghiêng đầu như đang nghĩ tới điều gì đó, đột nhiên y bật cười.

Y dịu giọng nói: "Cố tiểu tướng quân, không phải là ngươi đang thẹn thùng đấy chứ?"

--------------------------------------