Chương 45

Phủ Nam Dương Hầu gần đây bừng bừng náo nhiệt, ngược lại thì phủ Tổng đốc đã không thể dùng “bi thảm” để hình dung nữa.

Mạnh Dịch bị cách chức, cả Mạnh phủ trừ trẻ nhỏ dưới mười tuổi thì tất cả họ hàng thân thích đều bị lưu đày ba ngàn dặm, con cháu đời sau không bao giờ được trở lại đế đô.

Đây cũng là do Thừa Đức Đế niệm tình Mạnh Dịch cực khổ tám năm canh giữ thành Triều Hoa nên mới khai ân sửa ý chỉ, từ tội tru di cửu tộc thành tội lưu đày.

Sau khi thánh chỉ lưu đày được truyền xuống, cả Mạnh phủ đã quỳ xuống để cảm tạ thánh ân.

Chỉ trong mấy ngày, Mạnh Dịch như đã già đi vài tuổi, ông mới đầu năm mươi mà khi quỳ xuống cảm tạ thánh chỉ lại trông như một cụ già bảy, tám mươi tuổi.

Công công truyền thánh chỉ không ở lại quá lâu, truyền chỉ xong bèn đi ngay. Mạnh Dịch được người hầu nâng dậy, khom người bước vào nhà.

Thánh chỉ đã hạ, bọn họ phải rời đế đô vào giờ Ngọ một khắc trưa nay.

Người đỡ Mạnh Dịch là người hầu đã ở bên cạnh ông nhiều năm, người hầu thấp giọng hỏi: “Lão gia, còn cần tìm thiếu gia không ạ?”

Thân người đang khom xuống của Mạnh Dịch dừng một chút.

Thật lâu sau, ông phất tay: “Không tìm, kệ nó đi.”

Hai ngày này Mạnh Dịch như lá khô rụng, chỉ cần giẫm nhẹ là nghe thấy tiếng răng rắc, lúc này ông mới cao giọng nói: “Từ nay về sau, coi như ta không có đứa con này nữa.”

Gia quyến đang im lặng đi phía sau lần lượt đánh mắt nhìn sang.

Mạnh Dịch chậm rãi đi vào nhà: “Ta với nó làm cha con một hồi, về sau cách nhau ngàn dặm, không biết còn có thể gặp lại nữa không, từ biệt ở thành Triều Hoa cũng xem như là vĩnh biệt. Nếu ta chết, nó không cần đến dâng hương, nếu nó chết, cũng đừng vào phần mộ tổ tiên của Mạnh gia ta.”

Sự im lặng trong sân bị phá vỡ, từ trong đám người đằng sau ông truyền ra tiếng khóc nhỏ, người hầu đỡ Mạnh Dịch, đôi mắt cũng ngấn lệ.

Lão gia nào có ý ân đoạn nghĩa tuyệt, gia quyến của Mạnh phủ bị lưu đày thì còn có đường sống, hiện giờ thiếu gia giả truyền thánh chỉ, bố cáo dán đầy đường, công công ban thánh chỉ còn chưa đi xa, đây là Mạnh Dịch đang nói cho bọn họ nghe.

Từ đây về sau Mạnh Tĩnh Huyền sẽ ân đoạn nghĩa tuyệt với Mạnh phủ, cũng đồng nghĩa với Mạnh phủ không biết hành tung của hắn ta.

Lão gia đây là đang giúp thiếu gia chạy càng xa càng tốt, trời cao đất rộng muốn đi đâu thì đi, chỉ riêng thành Triều Hoa là không có chỗ cho hắn ta ở lại.

Trước khi Mạnh Dịch rời đi, ông đã cho gọi hết toàn bộ người hầu trong viện tử.

Những người đầu tiên ra khỏi Mạnh phủ là một đám thị nữ và tiểu tư tay cầm khế ước.

Mạnh phủ không phải quý tộc hạng nhất nhưng cũng thu hút ánh mắt của vài người qua đường, Nhan Hoài Ẩn và Liên Khinh đứng khuất sau lối ngoặt đối diện, nhìn từng tốp người hầu ra khỏi phủ.

Cứ nhìn như vậy một khắc, Nhan Hoài Ẩn nhìn thấy một người trẻ tuổi tầm 17, 18 bước đi vội vàng, đang cong lưng chạy ra từ trong phủ, y bèn nói với Liên Khinh: “Đưa hắn tới đây.”

Liên Khinh làm việc nhanh chóng, chỉ trong một nén hương đã cầm cổ áo ném người xuống trước mặt Nhan Hoài Ẩn.

Ba người đang đứng ở một cái hẻm nhỏ không người, đã gần trưa, ánh nắng chiếu xuống khiến nền gạch bằng đá xanh nóng lên.

Nam nhân trẻ tuổi run rẩy đứng trước mặt Nhan Hoài Ẩn, dè dặt ngẩng đầu liếc y một cái. Sau khi thấy rõ mặt y, gã kêu lên một tiếng.

Gã lui về sau một bước, cảnh giác nói: “Ngài là vị đại nhân có tranh chấp với thiếu gia hôm đó.”

Ngày hôm ấy, ở trước phố lớn An Thuận, gã là một trong những người hầu đi theo Mạnh Huyền Tĩnh, đã từng gặp Nhan Hoài Ẩn nên bây giờ mới cảnh giác.

Nhan Hoài Ẩn cũng chẳng che giấu: “Là ta.”

“Ngươi xem như là thân tín của cái tên Mạnh Huyền Tĩnh đó, ta gọi ngươi đến chỉ để hỏi một chuyện.” Giọng của Nhan Hoài Ẩn không lộ rõ cảm xúc gì: “Sao thiếu gia nhà ngươi lại kết giao với Nam Dương Hầu?”

Gã sai vặt nghe y hỏi mà khóe mắt giật giật, gã lùi lại phía sau hai bước, dựa lưng vào tường, ngậm chặt miệng vẻ như không muốn nói.

“Có phải ngươi thấy ta tốt tính quá không?” Nhan Hoài Ẩn thấy dáng vẻ này của gã thì cười nói: “Nếu ngươi là thân tín của hắn ta, những chuyện chủ tử làm, hẳn là ngươi sẽ biết một chút.”

“Ví dụ như chuyện Mạnh Tĩnh Huyền sai Cấm quân đẩy ta vào hồ Tường Lâm, muốn gϊếŧ chết ta.” Nhan Hoài Ẩn càng cười tươi thêm vài phần, y càng làm chuyện xấu thì cười càng tươi, nhìn qua chẳng hề giống đang định gϊếŧ người: “Hiện tại ta không tìm được Mạnh Tĩnh Huyền để xả giận, nếu vậy thì đành gϊếŧ ngươi bù vậy, tiểu huynh đệ, ngươi thấy sao?”

Thậm chí giọng điệu của Nhan Hoài Ẩn còn dịu dàng hơn, nhưng gã sai vặt bị ép vào tường lại run rẩy vì câu chữ lạnh lẽo của y.

Nhan Hoài Ẩn cũng không ép gã, y cứ dịu dàng nhìn gã như vậy.

Không biết qua bao lâu, thân mình gã sai vặt mềm nhũn trượt xuống theo vách tường, gã ngồi co ro trên mặt đất, hơi thở nhỏ như muỗi, nói ngập ngừng: “Ta…ta nói..”



“Bán hoa đây.”

Thành Triều Hoa có rất nhiều cô nương bán hoa trên những con phố dài rực rỡ sắc màu, Tạ Tam Nương cũng nằm trong số ấy.

Sau cơn mưa xuân là lúc hoa hạnh bán đắt hàng nhất, nhưng giờ đang là giữa hè, tuy không có hoa hạnh nhưng mấy ngày nay Tam Nương khá may mắn, buổi sáng cũng bán được ít hoa quỳnh.

Phù dung sớm nở tối tàn được mọi người ưa chuộng nhất, vừa mới qua buổi trưa, nàng ta đã bán xong một lẵng hoa quỳnh.

Nàng ta hay bán hoa tại con phố dài này. Ngày hè mưa nhiều, một cơn mưa rào từ đâu kéo đến, Tam Nương xách váy chạy đi trú mưa dưới mái hiên cùng với mấy đứa trẻ.

Mưa rào chóng tạnh, chờ cơn mưa thoáng qua mái ngói, nàng ta vừa quay đầu lại đã thấy một bóng dáng xuất hiện ở đầu phố.

Bóng dáng ấy chậm rãi bước đến, sau khi y đến gần, Tam Nương cười hỏi: “Công tử tới mua hoa à?”

Nhan Hoài Ẩn rũ mắt nhìn lẵng hoa nàng ta ôm trên tay, cười nhẹ đáp: “Không phải, ta tới hỏi cô nương mấy vấn đề.”

Y cười dịu dàng, Tam Nương quanh năm tiếp xúc với đủ kiểu người nên biết người như vậy rất lịch sự, nàng ta cũng cười đáp: “Công tử nói đi, ta sẽ xem rồi trả lời.”

“Ta muốn hỏi một câu, có phải có một tiểu công tử hay đến nơi này mua hoa không?” Nhan Hoài Ẩn đưa tay miêu tả một chút: “Cao chừng này, ngọc bội thường treo ở vạt áo, nhìn rất đẹp, trông rất sang quý.”

Tam Nương nghiêng đầu nghĩ ngợi, đôi mắt hạnh cong cong: “Hẳn là không, nếu là một công tử đẹp mã thì ta sẽ nhớ kỹ.”

Nàng ta thích hoa, cũng thích ngắm mấy công tử đẹp mã.

Nhan Hoài Ẩn cười: “Ta biết rồi, đa tạ cô nương.”

Tam Nương vừa nói vậy, Nhan Hoài Ẩn bèn hiểu gã sai vặt kia của Mạnh Huyền Tĩnh không nói dối.

Y không vội rời đi mà hỏi tiếp: “Vậy trước đây, có phải mỗi ngày đều có một gã sai vặt tầm hai mấy tuổi tới chỗ cô nương mua hoa không?’”

“Đúng vậy.” Tam Nương cười khanh khách: “Nhưng mà mấy ngày nay hắn không tới.”

Nhan Hoài Ẩn nhìn nàng, nhẹ giọng nói: “Sau này chắc hắn sẽ không đến đây nữa.”

Y để ý lễ nghĩa nên lúc nói chuyện với Tam Nương cũng chỉ nhìn vào mắt của nàng ta chứ không nhìn nơi khác. Lúc này ngước mắt lên, ánh mắt của Nhan Hoài Ẩn chỉ nhẹ nhàng lướt qua gương mặt nàng ta một thoáng rồi thu về.

Dù vậy cũng có thể nhìn ra Tam Nương là một cô nương xinh đẹp.

Sau lưng nàng ta là dòng sông Tân Thủy lấp lánh dưới ánh mặt trời sau cơn mưa, xa xa là tám con đường, chín con phố, là những tấm lụa màu phất phơ, là khung cảnh nhìn không thấy điểm cuối của thành Triều Hoa.

Nàng ta cười như vậy, ai lại nỡ không mua giúp một cành hoa.

Nhan Hoài Ẩn nghĩ vẩn vơ, chắc Mạnh Tĩnh Huyền cũng nghĩ như vậy.

Gã sai vặt vừa mới đi chưa bao lâu, lời nói còn văng vẳng bên tai, gã co ro cuộn ở góc tường, run rẩy nói: “Lần đầu thiếu gia nhà ta gặp Tam Nương là tiết Lập Hạ năm ngoái. Thiếu gia đang trên đường vào cung, lúc này bánh xe ngựa gặp vấn đề ở cạnh cầu sông Tân Thủy, thiếu gia xuống xe chờ người tới sửa lại gặp phải trận mưa rào.”

“Trời mưa to, thiếu gia không mang ô, lúc này vừa vặn gặp Tam Nương.” Gã sai vặt đang sợ hãi, nhưng nói đến đoạn này thì dịu giọng lại: “Tam Nương là một nữ tử tốt, nàng chỉ có một cái ô nhưng lại nhường nó cho thiếu gia.”

“Tam Nương đưa ô xong bèn chạy đi, thiếu gia nhớ ơn, sau khi rời khỏi cung thì đi tìm nàng.”

“Lão gia quản rất nghiêm, vốn dĩ thiếu gia định cho nàng chút tiền để cảm ơn, nhưng lại sợ lão gia mà phát hiện sẽ nói ngài ấy trêu hoa ghẹo nguyệt. Tam Nương bán hoa nên thiếu gia bảo ta mỗi ngày đều mua hoa của nàng.”

Tam Nương chỉ bán hoa cạnh sông Tân Thủy, Mạnh Tĩnh Huyền nhớ rõ nên tìm nàng rất dễ.

Vốn chuyện đưa ô chỉ là chuyện nhỏ, mua hoa một tháng như vậy đã đủ rồi.

Nhưng chẳng hiểu sao một tháng sau, vào sáng sớm ngày mùng một tháng hai, khi Mạnh Tĩnh Huyền đi qua cầu sông Tân Thủy lại cho dừng xe ngựa, nói: “Phi Hồng, đi mua một bó hoa hạnh cho ta.”

Lúc gã sai vặt đi mua hoa, Mạnh Tĩnh Huyền thường ngồi trong xe ngựa, đa phần hắn ta sẽ vén rèm lên nhìn một chút.

Thành Triều Hoa có khung cảnh trải dài, mây tía ngói xanh, chỉ có ở mỗi con phố này là có thể nhìn thấy điểm cuối. Cho dù cả ngày Mạnh Tĩnh Huyền giằng co với ai, bận bịu thế nào thì vẫn có một vài khoảnh khắc ngắn ngủi như vậy chỉ để nhìn xem Tam Nương bán hoa thế nào.

Dần dà, Phi Hồng mỗi ngày đều mua hoa hạnh cho hắn ta cũng đã biết, có một lần còn cười trộm, nói: “Thiếu gia, có phải chúng tiểu nhân sắp có thiếu nãi nãi không?”

Mạnh Tĩnh Huyền dạy bảo: “Danh dự của cô nương rất quan trọng, ngươi đừng có nói bậy.”

Thích hay không thích, Mạnh Tĩnh Huyền cũng không biết, nhưng hắn ta chỉ biết một điều là Mạnh Dịch sẽ không đồng ý cho hắn ta cưới một cô nương như vậy. Suốt ngày ông cứ hy vọng hắn ta cưới một quận chúa, công chúa về làm rạng danh dòng tộc, mà Tam Nương thì chỉ là một cô nương bán hoa.

Cho nên khi hắn ta mua hoa đều đứng cách xa nàng ta, lại giấu hoa cẩn thận, vờ như không để ý.

Khoảnh khắc Mạnh Tĩnh Huyền thực sự động lòng là khi Nam Dương hầu tới tìm.

Nam Dương Hầu nói: “Nếu hiền chất muốn cưới cô nương bán hoa kia thì bản hầu sẽ nhận nàng ta làm nghĩa nữ, lại đi xin hoàng thượng cho nàng ta một tước hiệu quận chúa, đến lúc đó bản hầu sẽ tự mình đến quý phủ cầu hôn, bảo đảm hai người sẽ thành đôi.”

Mạnh Tĩnh Huyền cười nói: “Hầu gia làm như vậy, tiểu chất thật sự không biết báo đáp thế nào mới được.”

“Chuyện nhỏ thôi mà.” Nam Dương Hầu cười vang: “Hai nhà chúng ta qua lại nhiều hơn là được.”

Nhan Hoài Ẩn chỉ vào hoa quỳnh trong lắng hoa của Tam Nương, nhẹ giọng nói: “Làm phiền cô nương cho ta một cành hoa này.”

Không chỉ có một người trong thành Triều Hoa thèm muốn Cấm quân của Mạnh Dịch, Giang Liễm và Nam Dương Hầu đều định xuống tay từ chỗ Mạnh Huyền Tĩnh. Nhưng Giang Liễm không làm đến cùng, hắn không có kiên nhẫn mà đi điều tra chuyện Mạnh Huyền Tĩnh thích một cô nương bán hoa hay nghĩ đến việc lấy nhân duyên để trói buộc như Nam Dương Hầu.

Thiếu niên si tình không che giấu, ngày gió mặc gió, mưa mặc mưa, cứ ngồi xổm đầu phố để chờ một bó hoa, ai để ý chút là nhận ra ngay.

Khi đang chìm đắm trong tình yêu, lại gặp được sợi dây Nam Dương Hầu trao cho, Mạnh Tĩnh Huyền thực sự nghĩ ông ta là người chỉ đường dẫn lối nên lập tức bước sai đường.

Mặc dù sau đó Mạnh Tĩnh Huyền cũng nhận ra, hắn ta cũng tuyên bố thích nam nhân, nhưng lời đã đồng ý với Nam Dương Hầu thì khó lòng rút lại được.

Tam Nương đưa cho Nhan Hoài Ẩn một cành hoa quỳnh còn dính nước mưa, nhận tiền y đưa.

Nhan Hoài Ẩn không nán lại nữa, y cười nói với cô nương: “Đa tạ cô nương, hẹn gặp lại.”

Tam Nương không biết gì cũng tốt, Nhan Hoài Ẩn không định nói ra. Nàng ta chỉ nhường một chiếc ô cho người kia mà thôi, trên thế gian sẽ luôn có những giây phút bèo nước gặp nhau như vậy, gặp thoáng qua rồi từ đây không còn tương kiến.

Y xoay người định đi, Tam Nương bỗng gọi giật lại.

Nàng ta cầm lẵng hoa, nhìn y bằng ánh mắt trong veo, vẻ mặt hơi do dự: “Lúc nãy công tử nói vậy nghĩa là có quen người mỗi ngày đều tới mua hoa của ta sao. Công tử có biết vì sao gần đây hắn không đến nữa không?”

Nhan Hoài Ẩn xoay người lại, đáp: “Ta biết.”

Mưa vừa tạnh, mây xanh ngàn dặm, tiếng chuông chiều từ xa vọng lại, khu vực này có rất nhiều chùa miếu, không biết là ai đang cầu nguyện.

“Cô nương.” Nhan Hoài Ẩn hỏi nàng ta: “Nếu có một công tử thích cô nương, mỗi ngày đều tới mua hoa, cô nương sẽ nghĩ gì?”

“Ta nghĩ hắn không thích ta đến thế.” Tam Nương đáp không do dự.

Nàng đứng dưới mái hiên, bên chân là một vũng nước nhỏ đọng lại sau cơn mưa mùa hè, sau lưng là chiếc thuyền hoa trôi trên sông Tân Thủy lấp lánh.

Mặt mày Tam Nương lộ vẻ nghiêm túc, nàng ta hỏi: “Nếu hắn thật sự thích ta, sao không đích thân tới mua cho ta một bó hoa?”