Chương 57

Sau khi ba chữ "Cửu Thiên Tuế" được cất lên, cả căn phòng lại rơi vào một khoảng lặng chết người.

Không gian hoàn toàn yên tĩnh, chỉ còn tiếng bấc nến cháy lách tách.

Nhan Hoài Ẩn đã tránh mặt Giang Liễm suốt hai tháng qua, Giang Liễm cũng không đến tìm y.

Cứ sống như vậy, xem ra nếu thời gian có kéo dài lâu thêm, chuyện xảy ra vào buổi tối hôm đó thật sự sẽ qua đi, vĩnh viễn không có ai nhớ lại.

Không biết qua bao lâu, Nhan Hoài Ẩn mới nói: "Được, ta biết rồi, tỷ ra ngoài đi."

Thu Nương lui ra ngoài, sau khi nàng đóng cửa lại, Nhan Hoài Ẩn cụp mắt xuống, gác bút lên kệ gỗ.

Đầu bút nhỏ dài trong lòng bàn tay hơi run lên, Nhan Hòa Ẩn nín thở, một lúc lâu vẫn chưa thể đặt được bút lên kệ.

Cuối cùng, y bỏ cuộc, tùy ý ném cây bút sang một bên.

Bút lông dính mực chạm vào trang giấy trắng tinh, để lại trên đó một vết mực nguệch ngoạc.

*

Ba ngày sau khi Nhan Tụ Thanh và Hoắc Vân Bình trở lại là ngày Thừa Đức Đế đi săn mùa thu.

Chuyến đi săn mùa thu và lễ giỗ tổ ở Đại Tề được đồng thời tiến hành, cung điện hoàng gia liền kề bên bãi săn, sau khi hoàng đế săn được con mồi đầu tiên thì sẽ mang nó về cung, đưa con mồi lên tế đài, cảm tạ trời cao đã ban cho Đại Tề mưa thuận gió hòa, dân chúng ấm no.

Bãi săn và cung điện đều ở ngoại thành, mỗi lần Thừa Đức Đế đi săn cộng thêm thời gian lão chơi đùa ở bãi săn tính ra cũng phải hơn nửa tháng.

Nhưng năm nay Đột Quyết ở biên ải điên cuồng ngang ngược, chuyến đi săn mùa thu còn chưa bắt đầu mà ý đồ của Thừa Đức Đế đã bại lộ.

Lão muốn gióng trống khua chiêng, giương oai diễu võ, phô trương sức mạnh của Đại Tề.

Thừa Đức Đế nghĩ vậy, trong chuyến săn bắn mùa thu năm nay, hơn nửa số quan viên trong triều cũng theo chân.

Cửu Thiên Tuế thân là sủng thần đương nhiên không thể không có mặt.

Năm ngày sau khi Thừa Đức Đế đi săn, Nhan Hoài Ẩn vào cung theo lệnh của hoàng hậu.

Chuyến đi săn mùa thu đường xá gập ghềnh, hoàng hậu lại đột ngột phát bệnh phải ở lại trong cung, lúc này mới có thể hạ chỉ.

Thường ngày Tiêu Như Bích vẫn hay hạ chỉ cho gọi Nhan Hoài Ẩn vào cung nhưng y đều từ chối, lần này y đồng ý vào là vì Nhan Tụ Thanh.

Tiêu Như Bích không có con cái, nhà mẹ để đã tuyệt diệt, người thân của bà chỉ còn lại Nhan Hoài Ẩn và Nhan Tụ Thanh.

Sau việc của Nam Dương Hầu, Tiêu Như Bích đã phát hiện ra thân phận của y, đương nhiên phải gặp lại y cho bằng được.

Đúng lúc gió thu bắt đầu thổi, Nhan Tụ Thanh đi theo Nhan Hoài Ẩn vào cung Vi Hi.

Hoàng hậu bị bệnh, cổng lớn cung Vi Hi mấy ngày liền đều đóng chặt, chỉ có hôm nay mới hé ra một khe hở.

Liên Phương đang đứng chờ trước cổng.

Khi nhìn thấy Nhan Tụ Thanh đi bên cạnh Nhan Hoài Ẩn, bà ngẩn người, hai mắt lập tức đỏ lên.

Hai người giống nhau như đúc, cũng giống hệt vị hoàng hậu quá cố trong kí ức của bà.

Tiểu cô nương được giáo dưỡng cẩn thận, vừa trẻ trung vừa xinh đẹp, đang ở độ tuổi đẹp nhất của đời người.

Hai người đứng yên trước mặt Liên Phương, Nhan Hoài Ẩn vờ như không nhìn thấy lệ trong mắt bà, y đưa tay xoa đầu Nhan Tụ Thanh, cười nói: "Muội muội, sau khi vào cung đừng gọi hoàng hậu mà hãy gọi là cô cô."

Nhan Tụ Thanh ngước đôi mắt xinh đẹp lên nhìn y rồi ngoan ngoãn gật đầu.

Liên Phương đứng bên cạnh nói: "Nhan đại nhân không vào trong sao? Nương nương đang chờ ngài."

Bà đã theo hầu Tiêu Như Bích nhiều năm, gần như biết rõ tất cả mọi chuyện. Bây giờ bà đã biết Nhan Tụ Thanh là ai, đương nhiên cũng biết thân thế của Nhan Hoài Ẩn.

Nhan Hoài Ẩn cười nói: "Ta không vào, ta chờ ở bên ngoài là được."

Liên Phương còn muốn nói thêm gì đó nhưng Nhan Tụ Thanh đã cản lại. Nàng tiến lên một bước, chủ động cười nói với Liên Phương: "Liên Phương cô cô, chúng ta vào trong đi."

Liên Phương chỉ có thể đưa nàng vào trước.

Cánh cổng vừa dày vừa nặng của cung Vi Hi từ từ khép lại, Nhan Hoài Ẩn đứng trước cánh cổng gỗ màu đỏ thẫm, nhàm chán nhìn sang cây lựu khô héo cách đó không xa.

Cung Vi Hi tọa lạc ở một nơi hẻo lánh, ngày thường rất ít người tới đây, hơn nữa hoàng hậu không được sủng ái nên trước cửa cung chẳng có mấy ai.

Nhan Hoài Ẩn đứng ở đây khá lâu nhưng không gặp người nào.

Vì vậy, khi phía trước đột nhiên vang lên âm thanh huyên náo, Nhan Hoài Ẩn kinh ngạc ngước mắt lên nhìn về phía cuối con đường dẫn ra bên ngoài cung.

Cuối đường có vài bóng người, người đi phía trước có vẻ vội vàng, gần như là vừa đi vừa chạy, phía sau cũng có hai ba người bước chân dồn dập.

Mãi tới khi đám người chạy tới gần hơn, Nhan Hoài Ẩn mới nhìn rõ người đi đầu là ai.

Mà người nọ cũng nhìn thấy y.

"Tham kiến Nhan đại nhân." Đầu Giang Dương đổ đầy mồ hôi, nhìn thấy Nhan Hoài Ẩn, hắn ngừng lại một chút. Dường như hắn đang vội, sau khi hành lễ lại tiếp tục chạy.

"Tiểu Giang công công chờ một chút." Nhan Hoài Ẩn gọi hắn lại.

Sắc mặt y không có gì thay đổi, như thể thật sự chỉ vì tò mò mà cười nói: "Chuyến đi săn mùa thu còn chưa kết thúc, sao Tiểu Giang công công lại về rồi??"

Giang Liễm phụng bồi Thừa Đức Đế đi săn, Giang Dương là đồ đệ thân cận nhất của hắn, không thể nào không đi theo.

Nhan Hoài Ẩn chưa bao giờ thấy Giang Dương vội vàng như vậy.

Bước chân của Giang Dương dừng lại, lúc này hắn mới có thời gian lau mồ hôi trên trán, gấp gáp nói: "Sư phụ ta xảy ra chuyện."

Nhan Hoài Ẩn cứng đờ.

"Ngài ấy theo bệ hạ đi săn." Giang Dương thầm mắng Thừa Đức Đế, "Ở bãi săn bệ hạ thấy một con hổ, bản thân lão không có bản lãnh bắn trúng nên ra lệnh cho sư phụ bắt nó. Sư phụ bị nó cắn, bây giờ nô tài phải vào cung tìm ngự y."

Ba tiểu thái giám đi phía sau nghe Giang Dương nói về Thừa Đức Đế như vậy thì đều trợn mắt há mồm.

Hoàng đế không có bản lãnh là có ý gì?

Nghe xong, đầu ngón tay dưới ống tay áo rộng của Nhan Hoài Ẩn run lên, trên mặt vẫn không biểu lộ ra bất kỳ cảm xúc gì, y chỉ ậm ừ liếc mắt: "Vậy thì Tiểu Giang công công mau đi đi."

Giang Dương hành lễ với y một lần nữa rồi dẫn người vội vã chạy đi.

Âm thanh huyên náo qua đi, hoàng cung thoáng cái đã yên tĩnh trở lại.

Nhan Hoải Ẩn lại ngước mắt nhìn về phía cây lựu kia.

Nhưng không còn kiên nhẫn như vừa rồi, y nhìn một lúc đã sốt ruột quay sang chỗ khác.

Nhan Tụ Thanh nói chuyện với Tiêu Như Bích một lúc lâu rồi mới trở ra, trên đường về nhà, Nhan Tụ Thanh kéo tay áo y nhỏ giọng nói: "Huynh trưởng, muội rất thích cô cô."

Hai người ngồi trong xe ngựa, Nhan Hoài Ẩn nhìn ra đường phố bên ngoài qua cửa sổ, một lúc lâu sau mới ừ một tiếng: "Thích là tốt rồi."

Tiêu Như Bích giỏi ăn nói lại hay bao che, khi còn bé, Nhan Hoài Ẩn vừa là Thái tử lại là anh cả, Nhan Vãn Tình rất nghiêm khắc với y, những lần đùa giỡn vui vẻ hiếm hoi của Nhan Hoài Ẩn đều nhờ người cô này dẫn đi chơi.

Nhan Tụ Thanh chống cằm, cười híp mắt nói: "Huynh trưởng, huynh có biết khi nào cô cô nhận ra thân phận của huynh không?"

Nhan Hoài Ẩn nhìn nàng: "Khi nào?"

"Cô cô nói là khi Liên Phương mang bánh ngọt đến cho huynh." Nhan Tụ Thanh chớp chớp mắt: "Quần thần bình thường sẽ không cự tuyệt ban thưởng của triều đình, nhưng cháu trai sẽ từ chối cô cô."

Nhan Hoài Ẩn nghe vậy thì cười khẽ.

Y không ngờ rằng Tiêu Như Bích lại thăm dò y vào lần đó. .

Nhan Tụ Thanh thấy y chỉ thờ ơ cười một tiếng thì bật người dậy.

Tiểu cô nương nhìn Nhan Hoài Ẩn: "Nhan Hoài Ẩn, huynh có gì đó không ổn.”

Nhan Hoài Ẩn lơ đễnh dạy dỗ nàng: "Không biết lớn nhỏ."

Nhan Tụ Thanh dựa vào thành xe ngựa, lại lặp lại một lần nữa: "Huynh trưởng, dù sao đúng là huynh có vấn đề gì đó."

Trong trí nhớ của nàng, chưa bao giờ nàng nhìn thấy dáng vẻ này của Nhan Hoài Ẩn.

Kiểu... mất hồn mất vía.

Cái mất hồn mấy vía này kéo dài tới tận buổi tối.

Sau khi dùng cơm tối, Nhan Hoài Ẩn nói với Nhan Tụ Thanh: "Muội nghỉ ngơi trước đi, ta ra ngoài một chuyến."

Hứa Chí ở bên cạnh nói: "Nếu đêm nay Hạc Vũ quân vào thành thì phải làm sao?"

Hạc Vũ quân sắp trở lại thành Triều Hoa, mấy ngày nay Nhan Hoài Ẩn đã cố gắng không rời khỏi phủ.

Nhan Hoài Ẩn nói với Nhan Tụ Thanh: "Muội muội, muội có thể xử lý không?"

"Đương nhiên có thể." Sau khi nghe nàng đáp, Nhan Hoài Ẩn đã đứng lên chuẩn bị ra ngoài. Nhan Tụ Thanh nói: "Nhưng cả đêm nay huynh sẽ không về à?"

Bước chân của Nhan Hoài Ẩn khựng lại.

Y không trả lời mà đi thẳng ra sân.

Tới đứng trước cổng phủ Thiên Tuế, Nhan Hoài Ẩn mới cảm thấy có chút hoang đường.

Ánh trăng bao phủ khắp phủ Thiên Tuế, Nhan Hoài Ẩn nhìn cánh cổng đã đóng chặt một lúc rồi đi vòng qua bên cạnh.

Y trèo tường vào trong.

Phủ Thiên Tuế yên tĩnh tới mức âm thanh duy nhất nghe được chính là tiếng giày y đáp đất. Nhan Hoài Ẩn vừa đi vừa nghĩ, nếu bây giờ Giang Liễm đang ở viện tử của hắn trong cung, y sẽ quay lại và giả vờ như chưa từng đến đây.

Cho đến khi y nhìn thấy ánh nến lập lòe trong phòng Giang Liễm.

Phòng Giang Liễm không có vách ngăn, Nhan Hoài Ẩn đẩy cửa vào đã thấy chiếc giường buông rèm ở cuối phòng.

Dưới ánh nến chiếu rọi, có thể mơ hồ nhìn thấy bóng người bên trong.

Nhan Hoài Ẩn không do dự quá nhiều, y đến gần, vươn tay vén tấm rèm lên.

Giang Liễm dựa nửa người vào thành giường, ngẩng đầu nhìn Nhan Hoài Ẩn, trong con ngươi màu hổ phách không có chút kinh ngạc nào.

Hai người đều im lặng một lúc lâu.

Nhan Hoài Ẩn nhìn vào mắt hắn, suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu y là đôi mắt này quá khác so với tám năm trước.

Làm thế nào mà một người có thể thay đổi nhiều như vậy?

Nhưng khi nhìn xuống, y biết ngay mình đã bị lừa.

Giang Liễm rất khỏe mạnh, hoàn toàn không có dấu vết thương tích.

Nhan Hoài Ẩn vừa định buông rèm xuống lùi lại thì Giang Liễm đã nắm lấy cổ tay y.

Giang Liễm kéo cổ tay y, Nhan Hoài Ẩn bị kéo ngã lên giường.

Như thể đọc được suy nghĩ của y, Giang Liễm nói bằng giọng trầm khàn: "Ta bị thương rồi."

Bàn tay đang kéo tay Nhan Hoài Ẩn lật lại, đưa đến trước mặt y, Giang Liễm thấp giọng nói: "Ngươi nhìn đi."

Nhan Hoài Ẩn nhìn xuống thì thấy trên cánh tay rắn chắc của y quấn một vòng băng vải.

Bởi vì vừa mới giằng co, trên lớp băng vải rỉ ra một chút máu.

Cánh tay này vẫn đang nắm chặt lấy cổ tay y, nếu Nhan Hoài Ẩn muốn rút tay lại thì máu sẽ chảy ra nhiều hơn.

Nhan Hoài Ẩn dừng một chút, sau đó tức giận cười: "Đây là bị hổ cắn sao?"

Y nói vậy nhưng không tiếp tục cố chấp muốn rút tay về nữa.

"Là bị hổ cắn." Đầu ngón tay Giang Liễm vuốt ve bên trong cổ tay y hai lần như đang lấy lòng, hắn dịu dàng nói: "Nếu ngươi cảm thấy khó tin, ta sẽ để ngươi cắn thêm hai phát."

Nhan Hoài Ẩn: "..."

Da mặt y không dày như Giang Liễm, Nhan Hoài Ẩn liếc một cái, đổi giọng: "Cung Vi Hi cách Thái y viện xa như vậy, Cửu Thiên Tuế sắp bị hổ cắn chết mà đồ đệ còn có thể chạy một quãng đường dài qua cung Vi Hi."

"Giang Liễm." Nhan Hoài Ẩn cong muôi, lộ ra nét mặt kiêu ngạo dưới ánh nến: "Tranh thủ xử lý đồ đệ này cho sớm đi."

Ngược lại với y, Giang Liễm lại vô cùng thản nhiên: "Là ta cố ý."

Phụng bồi hoàng đế đi săn nào có quan trọng bằng việc dỗ dành Nhan Hoài Ẩn.

Cố ý để lộ chuyện hắn bị thương rồi lẳng lặng ngồi đây đợi cả ngày, cuối cùng cũng đợi được tên lừa đảo nhà hắn tới.

Giang Liễm nói quá mức thản nhiên, Nhan Hoài Ẩn nhất thời không biết đáp lại như thế nào.

Cũng may Nhan Hoài Ẩn đã biết thân phận của Giang Liễm nên đã hiểu ra được kha khá chuyện.

"Ta vẫn luôn thắc mắc..." Nhan Hoài Ẩn nhìn hắn: "Với thủ đoạn của ngươi, cho dù ngươi không ở trong vương phủ, nhưng nếu đã bỏ tiền ra mua lại nó, có người chuyển vàng vào vương phủ, không có lý nào mà ngươi không phát hiện ra."

"Giang Liễm, ngươi cố ý để người mang vàng từ Trần phủ đến vương phủ, đúng không?"

Nhan Hoài Ẩn rất thông minh, đương nhiên Giang Liễm không thể lừa được y: "Đúng, chuyện mang vàng vào vương phủ có liên quan đến ta, chuyện ngươi điều tra phủ Nam Dương Hầu, ta cũng có lý do để nhúng tay vào."

Chẳng qua hắn không ngờ tiểu điện hạ của hắn sẽ vội vàng chạy tới ngoại thành ngay trong đêm.

Giang Liễm lại siết chặt cổ tay Nhan Hoài Ẩn, nhẹ giọng nói: "Ta xin lỗi."

Tất cả những câu chất vấn Nhan Hoài Ẩn chuẩn bị hỏi ra nháy mắt đã bị tiếng xin lỗi này làm cho tan biến.

Thật lâu sau, y chỉ có thể hỏi: "Không phải ta đã bảo ngươi đi tới biên thùy phía Nam sao?"

Sao lại đi... đi làm thái giám?

Giang Liễm mỉm cười vẫy Nhan Hoài Ẩn, ra hiệu cho y lại gần.

Nhan Hoài Ẩn yên tĩnh nhích lại gần hắn.

Hắn cũng tiến lên phía trước, khoảng cách giữa hai người được thu lại rất gần. Bên ngoài giường, bóng hai người dịu dàng đan vào nhau.

Giang Liễm đưa tay nhéo má y một cái, trầm giọng cười nói: "Để ta nhéo một cái rồi ta sẽ nói cho ngươi biết."

"Ta không biết đi đâu để tìm ngươi." Những lời này có hơi ngả ngớn, sợ Nhan Hoài Ẩn tức giận, Giang Liễm lập tức nói tiếp: "Ở biên thùy phía Nam không có ngươi."

Ánh mắt hắn chứa tia tình cảm không chút che giấu mà Nhan Hoài Ẩn nhìn không hiểu.

Nhan Hoài Ẩn lại hỏi hắn: "Đây là lý do ngươi ở lại thành Triều Hoa?"

Giang Liễm hỏi: "Ta ôm ngươi một cái được không?"

Giữa không gian tĩnh lặng, Giang Liễm vòng cánh tay còn lại quanh eo Nhan Hoài Ẩn.

Hành động của hắn dè dặt cẩn thận nhưng lại không để Nhan Hoài Ẩn thoát ra.

Cho đến khi Nhan Hoài Ẩn hoàn toàn bị hắn ôm trong lòng, Giang Liễm nghiêng người, ghé vào bên tai hắn thì thầm: "Đúng vậy, ta chỉ làm một việc."

Giọng của hắn rất nhỏ: "Chờ ngươi trở về."

Chỉ để chờ ngươi trở về.

Nhan Hoài Ẩn nhắm mắt lại: "Nếu ta không trở về thì sao?"

"Không biết." Giang Liễm siết chặt cánh tay, giọng nói rất khẽ: "Chờ ngươi trở về."

"Ta còn tưởng ngươi chọn trúng ta giữa một đám người." Nhan Hoài Ẩn cười: "Cảm thấy ta là một quân cờ tới từ Tây Bắc, dễ dàng thao túng, hơn nữa còn có quân đội của Triệu Hoàn sau lưng nên mới động tâm tư với ta."

Về phần động cái tâm tư gì, ban đầu Nhan Hoài Ẩn đã kháng cự, đến cuối cùng thì lười quan tâm.

"Không có người khác." Giang Liễm thủ thỉ: "Vẫn luôn là ngươi."

"Ngay từ đầu chính là ngươi, Nhan Hoài Ẩn, tới bây giờ vẫn chỉ có mình ngươi."