Chương 60

Càng sang thu thời tiết càng lạnh hơn, nhưng điện Thương Ngưng lại có thể sánh với ngày đông vắng vẻ.

Thừa Đức đế đắp một tấm thảm mỏng trên đùi, trà nóng trong tay đã nguội nhưng dường như lão không nhận ra, chỉ lẳng lặng nhìn Nhan Hoài Ẩn đối diện.

Đây là trà Thường Ninh bưng đến để làm dịu cổ họng cho lão trước khi đi ra ngoài, ba canh giờ trôi qua, trà đã nguội hoàn toàn, lão cũng chẳng nhấp lấy một ngụm.

Dù vừa mới nói quá nhiều, nhưng cổ họng lại khô khốc.

Trong lúc im lặng, Thừa Đức đế mới dường như phát hiện ra trà đã nguội, lão bực bội đặt chén trà sang một bên.

Chén trà mạ vàng đυ.ng phải bàn ngọc phát ra âm thanh lanh lảnh rất nhỏ, trở thành tiếng vang duy nhất trong cung điện yên tĩnh.

Tiếng vang kia khiến Thừa Đức Đế nhíu mày, nhưng Nhan Hoài Ẩn đứng đối diện lão lại không hề chớp mắt.

Y khẽ cụp mắt xuống, đứng bất động ở nơi đó hệt như đang nhập định.

Bộ dạng này đã hơn một canh giờ rồi.

Y đang chờ Thức Đừa Đế lựa chọn, hoặc là nói xem cược Thừa Đức Đế lựa chọn thế nào.

Không biết qua bao lâu, Thừa Đức Đế ho nhẹ một tiếng: "Trẫm suy nghĩ cẩn thận rồi."

Đôi mi rũ xuống của Nhan Hoài Ẩn khẽ động, trong giọng nói của y hàm chứa ý cười: "Bệ hạ thánh minh, làm việc dứt khoát là lẽ đương nhiên."

Y khen tặng như vậy lại khiến khóe miệng hoàng đế giật hai cái.

Trong lòng Thừa Đức Đế đã phanh thây xé xác Nhan Hoài Ẩn cả trăm lần, nhưng ngoài miệng lão lại nghiến răng nghiến lợi nói: "Đã như vậy, ái khanh đến mài mực cho trẫm đi."

*

Đất ở thành Tây giá rẻ nên rất nhiều phủ đệ của các quan viên dưới thất phẩm trong thành Triều Hoa đều ở đây.

Phủ đệ của Liễu Thượng Thanh ở cuối đường Xuân Lai, đối diện phủ công chúa của Tề Ngu.

Từ sau khi Liễu Thượng Thanh và Tề Ngu xé thánh chỉ tứ hôn, cửa phủ của hắn chưa mở ra lần nào.

Thư phòng nho nhỏ trong phủ trải đầy giấy Tuyên Thành trên mặt bàn, có tờ còn rơi xuống đất.

Tiểu đồng hầu hạ Liễu Thượng Thanh đứng ở bên cạnh án thư, trong ngực ôm một xấp giấy Tuyên Thành hơi mỏng —— đây là những phần hữu ích nhất trong toàn bộ chỗ giấy Tuyên Thành kia.

Ở bên cạnh hắn, Liễu Thượng Thanh đang cúi đầu, giấy Tuyên Thành dưới tay lại sắp bị viết đầy.

Hắn dừng bút lại rồi đưa giấy cho tiểu đồng, nhẹ nhàng nói: "Sau khi hong khô thì cất đi."

Liễu Thượng Thanh không quên dặn dò: "Cẩn thận một chút."

Đây đều là kế hoạch tương lai của hắn và Tề Ngu.

Hắn đi lại khó khăn, Tề Ngu lại là cô nương, dù sao cũng phải chuẩn bị chu toàn.

Tiểu đồng cầm chữ hắn viết xong, vừa muốn thưa vâng bèn thấy một kẻ hầu xông vào thư phòng.

Người đó vội nói: "Đại nhân, có người tới thăm."

Liễu Thượng Thanh không ngẩng đầu: "Không gặp."

"Người kia nói mình tên là Nhan Hoài Ẩn." Người hầu cúi đầu, lại nói một câu như vậy.

Động tác viết chữ của Liễu Thượng Thanh dừng lại một chút.

Hắn ngẩng đầu, không còn thờ ở như lúc nãy nữa: "Mau mời."

Liễu Thượng Thanh nói xong, người hầu bèn vội vã đi mở cửa, hắn lại nói với tiểu đồng đứng bên cạnh: "Ngươi cũng đi ra ngoài."

Tiểu đồng "vâng" một tiếng rồi lui ra ngoài.

Nháy mắt, trong phòng chỉ còn lại một mình Liễu Thượng Thanh, hắn suy nghĩ một lát rồi đi thu dọn giấy Tuyên Thành vương vãi trên bàn.

Hắn còn chưa thu dọn xong, cách đó không xa đã truyền đến một giọng nói: "Chớ có vội, làm như ta chưa từng thấy quý phủ của ngươi bừa bộn vậy?"

Đúng rồi, năm xưa bọn họ còn là thiếu niên, Nhan Hoài Ẩn bận rộn xong một ngày thì hay đến quý phủ của hắn ngồi một lát.

Liễu Thượng Thanh đã quen nghèo, sau khi đỗ Trạng Nguyên, hắn tính toán đủ điều, tiết kiệm mãi mới mua được căn nhà nhỏ giá rẻ ở khu cũng rẻ nốt này.

Cũng may Nhan Hoài Ẩn không chê, mỗi lần y đến, Liễu Thượng Thanh đều đứng bên cạnh, luôn cảm thấy Đại Tề có thái tử điện hạ như vậy, đợi đến ngày y lên ngôi thì dù căn nhà sắp sụp đổ, bọn họ cũng có cách để giữ nó lại.

Nhưng bây giờ viện tử vẫn còn, chẳng qua chỉ là cảnh còn người đã không còn như xưa.

Liễu Thương Thanh nén lại chua xót trong lòng, ngước lên nhìn Nhan Hoài Ẩn đang đi trên sân..

Khoảnh khắc nhìn rõ Nhan Hoài Ẩn, hắn không kìm được nỗi chua xót mà chực trào nước mắt.

Mặt nạ của Nhan Hoài Ẩn đã tháo xuống ngay khi bước vào viện tử, Liễu Thượng Thanh thấy chính là khuôn mặt vốn có của y.

Nhan Hoài Ẩn vẫn là thái tử điện hạ, hắn vẫn là người đỗ đầu kỳ thi Đình, lục lọi tủ quần áo ít ỏi, cuối cùng tìm được một bộ quần áo không có miếng vá, thấp thỏm mặc bộ quần áo cũ đã giặt đến trắng bệch đi vào điện Kim Loan —— Nháy mắt nhìn thấy thái tử điện hạ, thiếu niên lang năm nào đã quên đi cái nghèo, trong lòng thề phải phụ tá đấng quân vương như vậy để mang lại hòa bình cho muôn đời.

Cho dù khi đó hắn chỉ là một thư sinh nghèo khó, nhưng danh xưng hiền thần muôn đời còn cách hắn tám kiếp xa vời vợi.

Liễu Thượng Thanh lẩm bẩm gọi: "Điện hạ."

Cửa thư phòng Liễu Thượng Thanh mở ra, Nhan Hoài Ẩn vừa bước vào đã thấy giấy Tuyên Thành trải đầy trên bàn.

Y tiện tay nhặt lên xem bèn thấy những địa danh được viết dày đặc trên giấy, những địa danh này được nối với nhau thành một hàng.

Y cười nói: "Chuẩn bị đi rồi à?"

Liễu Thượng Thanh hoàn hồn, hắn mím môi, cúi thấp đầu rồi khẽ nói: "Điện hạ, những năm Sùng Nguyên này, quan trường thối nát, đề bài được truyền cho con em quý tộc. Ngoại trừ vị trí của hoàng đế, có cái nào trong số những quan phục, quan ấn văn võ cả triều này mà không thể dùng bạc mua được?"

"Loại người bần hàn như thần, cho dù khắc khổ học tập cũng mãi không có ngày nổi danh." Liễu Thượng Thanh ngẩng đầu lên, hai ngày qua hắn đã suy nghĩ quá nhiều nên mắt cũng có quầng thâm: "Nhưng không phải trong năm Sùng Nguyên thứ bốn mươi."

Năm Sùng Nguyên thứ bốn mươi, thái tử mười lăm tuổi tiếp quản việc quản lý khoa thi năm đó.

Trong sáu tháng trước kỳ thi, với thủ đoạn tàn nhẫn quyết đoán, kỳ thi năm Sùng Nguyên thứ 40 đã trở thành kỳ thi trong sạch và hoành tráng nhất suốt năm mươi năm qua của Đại Kinh.

Tiểu thái tử gϊếŧ một đám người, cũng đề bạt một nhóm người, trong đó có Lưu Khanh Vân vốn chỉ là một quan nhỏ thất phẩm, một phát đã hóa thành cá chép vượt long môn, trở thành Lễ bộ thị lang chủ trì kỳ thi.

Kỳ thi này đã chọn ra những học sinh thực sự có thể gánh vác tương lai của Đại Kinh.

Kể cả đại đa số họ là dân nghèo, cha mẹ cũng chẳng hề có chức quan cao chống lưng.

Liễu Thượng Thanh đỗ Trạng Nguyên lang năm đó, cưỡi ngựa qua phố dài, mũ đội cài hoa bước lên lầu Phượng Hoàng.

Danh chấn thiên hạ.

"Điện hạ." Gương mặt Liễu Thượng Thanh ánh lên vẻ đè nén đã lâu, vừa chua xót vừa khổ sở: "Thần vốn là học trò nghèo, điện hạ là nhà lầu cao, là chúa công của thần. Nhưng... thần phụ công chúa rất nhiều, nàng là một nữ tử rất tốt."

Nhan Hoài Ẩn biết Liễu Thượng Thanh đã từng qua lại với Tề Ngu từ trước cả khi tham gia kỳ thi.

Quen nhau lúc đã có công danh bao giờ cũng chỉ như nước lã, nhưng nâng đỡ nhau từ thuở cám bã mới đủ khắc vào lòng người.

Nhan Hoài Ẩn nghe hắn nói vậy thì chỉ cười, y nói: "Ta đâu có nói không cho ngươi đi."

"Chương Hoa." Y gọi tên tự của Liễu Thượng Thanh: "Tề Ngu là một cô nương, cho dù phải đi, sau này ngươi cũng là phu quân của nàng. Nhưng trước khi rời đi, hai người không thể không có một danh phận. Cô nương nhà người ta sống trên đời khó khăn biết chừng nào, nàng vì ngươi mà từ bỏ thân phận công chúa, ngươi chẳng cho nàng được cái gì thì coi sao được?"

Nhan Hoài Ẩn nâng cánh tay, để lộ ra thứ mà y đã giữ trong khuỷu tay phải của mình.

Đó là một quyển trục màu vàng kim.

Nhan Hoài Ẩn nhẹ nhàng ném quyển trục cho hắn.

Khoảnh khắc Liễu Thượng Thanh thấy quyển trục, dường như hắn đã hiểu ra điều gì.

Hắn run rẩy mở quyển trục, thấy dòng chữ trên đó, nước mắt thoáng chốc chảy ra.

Nhan Hoài Ẩn cong mắt, dịu dàng nói: "Chương Hoa, thành thân đi đã."

Đó là thánh chỉ ban hôn của Thừa Đức Đế.

Lục công chúa Tề Ngu, tước bỏ hiệu Thuận Hòa, không cần vượt ngàn dặm xa thành hôn với Khả Hãn, chọn một Trạng Nguyên lang trong thành Triều Hoa làm chồng.

"Tề Ngu là công chúa, dù đất phong không lớn bằng thân vương, nhưng lẽ ra công chúa cũng nên được ban đất phong." Nhan Hoài Ẩn cười nói: "Phía Nam sung túc lại không có chiến tranh, ta cho hai người các ngươi một mảnh đất phong từ Thừa Đức Đế, tuy rằng nhỏ lại cách xa thành Triều Hoa, cái tốt là ở chỗ an ổn."

Nhan Hoài Ẩn chậm rãi khép lại đống giấy Tuyên Thành trên bàn mà Liễu Thượng Thanh chưa dọn xong, ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu lên mặt y trong veo như ngọc: "Năm nay các ngươi thành thân, sống ở thành Triều Hoa nốt năm nay, đợi xuân về tuyết tan thì rời khỏi thành, cứ đi dọc theo dòng nước, khi đến đất phong thì đó là ngày mà những cây liễu dọc bờ đê sông Tô nảy mầm. Các ngươi đến đó định cư, thị phi của thành Triều Hoa sẽ không còn liên quan gì đến hai người nữa."

Liễu Thượng Thanh nắm chặt thánh chỉ trong tay, một lúc lâu mới nghẹn ngào thốt ra hai chữ từ trong cổ họng: "Điện hạ..."

"Chương Hoa, ngươi nói không sai, ngươi là do ta tự tay chọn ra, là Trạng Nguyên của năm Sùng Nguyên thứ 40." Nhan Hoài Ẩn nhẹ nhàng nói: "Ta và ngươi xem như đã từng là quân và thần, năm đó ta để cho ngươi ở lại thành Triều Hoa, hôm nay tất nhiên sẽ tìm cho ngươi một chỗ ở tốt."

Nước sông mùa xuân ấm áp, sương mù vây quanh bờ đê, một nơi để định cư mà không cần phải lo lắng.

Liễu Thượng Thanh nắm quyển trục, hắn không có cách nào quỳ xuống đất nên chỉ có thể khom người thật thấp trên xe lăn.

Nhan Hoài Ẩn nhận lễ này của hắn rồi mới nói: "Đi đi, nhớ để lại cho ta một cái thiệp cưới."

Y còn phải cầm về dỗ người ta.

Khi vào phủ đệ của Liễu Thượng Thanh, Nhan Hoài Ẩn không chút do dự, nhưng đến khi về phủ Thiên Tuế, y lại chần chừ gần nửa canh giờ mà vẫn không dám vào.

Cuối cùng, y quyết định trèo tường xem thử.

Nhưng y còn chưa đứng vững trên tường, giây lát sau, cánh tay đã bị người ta bắt được.

Trên bức tường đỏ, Nhan Hoài Ẩn từ trên cao ngã vào lòng Giang Liễm.

Giang Liễm không hề dừng lại, sau khi bắt được người, hắn bèn ôm lấy y, sải bước vào trong phòng.

Nhan Hoài Ẩn sửng sốt một hồi mới nhận ra mình đang được Giang Liễm ôm vào lòng.

Y muốn thoát ra nhưng Giang Liễm ôm rất chặt, cựa quậy mãi mà giãy không ra, đã thế còn phải ôm chặt hắn để ổn định bản thân vì sợ mất trọng lực.

Giang Liễm thấy y giãy mới mở miệng nói: "Bây giờ biết sợ rồi?"

Nhan Hoài Ẩn vòng tay qua vai và cổ hắn, ngước mắt lên thì thấy phần xương quai hàm đang căng chặt của hắn.

Nhan Hoài Ẩn không nói gì, cũng không giãy nữa.

Giang Liễm chân dài nên thời gian đi từ sân trước ra sân sau chỉ bằng một nửa người khác, nhưng vẫn tốn một ít thời gian.

Hắn đóng cửa phòng lại, đặt Nhan Hoài Ẩn lên ghế rồi cúi đầu nhìn y.

Nhan Hoài Ẩn ngồi thẳng trên ghế, Giang Liễm chống hai tay lên hai bên rồi cúi đầu, thong dong nhìn y.

Hai người cách nhau rất gần, gần đến mức Nhan Hoài Ẩn có thể thấy rõ ràng đôi mắt màu hổ phách của hắn.

Giang Liễm đang tức giận, dù rằng hắn không nói gì.

Nhan Hoài Ẩn nghiêng đầu, đưa tay chạm vào má của Giang Liễm, hắn cũng không né tránh.

Đầu ngón tay hơi lạnh của Nhan Hoài Ẩn men theo gò má của Giang Liễm trượt dần về phía sau, cuối cùng cánh tay của y khoát ra sau gáy hắn.

Y hơi ngẩng đầu lên, tự dâng hiến mình vào lòng Giang Liễm.

Cuối cùng vẻ mặt của Giang Liễm cũng thay đổi một chút.

Hắn không thể từ chối dáng vẻ này của Nhan Hoài Ẩn.

Cuối cùng Nhan Hoài Ẩn đặt cằm lên bên cổ Giang Liễm, y nhắm mắt lại lẩm bẩm nói: "Giang Liễm, buồn ngủ quá. Người đừng nóng giận, chờ ta tỉnh rồi hãy tức giận được không?"

Y không ngủ một đêm, hôm nay lại giằng co với Thừa Đức Đế cả ngày, nói không buồn ngủ là giả.

Tất cả tức giận của Giang Liễm đều biến mất bởi những lời này của Nhan Hoài Ẩn.

Y là thế, nếu y không thích ngươi, ngay cả chạm vào cũng không thể.

Nếu Nhan Hoài Ẩn thích ngươi, y sẽ có dáng vẻ này, biết ngươi thích nên sẽ mềm mại nằm trong lòng ngươi, hệt như ngươi có thể làm bất cứ chuyện gì mà mình muốn với y.

Giang Liễm bó tay không có biện pháp với sự vinh hạnh đặc biệt này, chỉ có thể cam tâm tình nguyện ném mũ cởi giáp.

Hắn vươn tay vuốt ve hai lọn tóc của Nhan Hoài Ẩn, nói khe khẽ: "Lên giường ngủ đi."

Nhan Hoài Ẩn lên giường xong lại không ngủ được.

Giang Liễm ngồi ở bên cạnh, hắn kéo y vào khóa chặt trong lòng, giọng trầm thấp: "Ngủ không được thì kể ta nghe hôm nay vào cung làm gì vậy?"

Hắn ôm Nhan Hoài Ẩn từ phía sau, ôm mà cũng không đàng hoàng, môi còn cắn vào vành tai y. Nhan Hoài Ẩn bịt tai lại, gắng sức cứu vớt mình từ miệng Giang Liễm: "Ta đi tìm Thừa Đức Đế thăm dò chút tin tức của Đột Quyết, thuận tiện để cho lão thu hồi cách hòa thân ngu xuẩn."

Y nói đến đây bèn quay đầu nhìn Giang Liễm, ánh mắt cong lên: "Giang Liễm, Liễu Thượng Thanh sắp thành thân."

Giang Liễm không quan tâm người khác có thành thân hay không, hắn nói: "Cái tính kia của Tề Tuyên Xương, không được lợi thì không chịu buông tay, sao ngươi làm được?"

Nhan Hoài Ẩn nghiêng đầu: "Ta đưa ngọc tỷ truyền quốc cho lão.”

Giang Liễm ngước mắt nhìn y.

Nhan Hoài Ẩn vỗ đầu hắn như vuốt ve cún con: "Yên tâm, là giả."

Dù sao Thừa Đức Đế cũng chưa từng thấy ngọc tỷ truyền quốc thật, thật giả thế nào thì lão chẳng biết được, cầm đi lừa lão cũng được.

"Còn chuyện của Đột Quyết thì sao?"

Nghe hắn hỏi chuyện này, Nhan Hoài Ẩn cười nói: "Ta luôn cảm thấy việc Đột Quyết đột ngột xâm lược quá mức kỳ lạ."

Nhìn giống như kiểu có nội gián nên mới kết hợp đánh từ trong ra ngoài.

Nhan Hoài Ẩn lại nói bốn chữ: "Cướp nhà khó phòng."

"Nhưng ta phải suy nghĩ lại." Nhan Hoài Ẩn uể oải nói: "Sau đó nghĩ cách lấy chút tin tức."

Nhan Hoài Ẩn cúi đầu suy nghĩ, Giang Liễm vươn tay xoa vai y, đầu ngón tay của hắn lưu luyến trên phần gáy xanh xao: "Cái này giao cho ta, ta sẽ lấy mấy thứ này cho ngươi."

Nhan Hoài Ẩn nghe vậy bèn bật cười: "Có thể làm phiền đến Cửu Thiên Tuế, thật sự là phúc phận của ta."

Giang Liễm không tiếp lời trêu chọc của y mà nói: "Nhan Hoài Ẩn, hôm nay ta suy nghĩ rất nhiều."

Nhan Hoài Ẩn "ừ" một tiếng, ý bảo hắn nói tiếp.

Y còn chưa nghe Giang Liễm nói tiếp thì trong tay đã có thêm một thứ lạnh lẽo.

Nhan Hoài Ẩn cụp mắt nhìn, đó là một khối lệnh bài.

Lệnh bài của Cẩm Y Vệ Trấn Phủ Tư Nha Môn, là lệnh bài có thể điều động tất cả Cẩm Y Vệ.

Hơi thử của Giang Liễm bao phủ dày đặc từ phía sau, ngay sau đó trong tay Nhan Hoài Ẩn lại có thêm một khối lệnh bài.

Lệnh bài Đông Xưởng.

Người đang ôm Nhan Hoài Ẩn như không cần tiền, đảo mắt đã đưa y món đồ thứ ba.

Hổ phù của đại doanh Giang Bắc có thể điều động hai mươi vạn binh lực của nửa đại doanh Giang Bắc.

Cuối cùng là một hộp gỗ lim nặng nề, trên gỗ lim khắc lên lệnh bài của bản thân Giang Liễm, y cầm có thể tùy ý ra vào hoàng cung. Nhan Hoài Ẩn mở hộp ra, bên trong là một xấp khế đất dày, từ nhà ở đến các cửa hàng ở thành Triều Hoa...

Toàn bộ tài sản của Cửu Thiên Tuế.

Nhan Hoài Ẩn dừng một lát rồi hỏi: "Ngươi có ý gì?"

"Là ý mà ngươi hiểu đấy." Giang Liễm đặt cằm lêи đỉиɦ đầu y: "Gia huấn của nhà ta, kiếm được gì đều phải đưa phu nhân quản."

Đầu ngón tay hắn cuốn lấy một lọn tóc của Nhan Hoài Ẩn: "Đây là thứ ta kiếm được tám năm nay."

"Nhan Hoài Ẩn, bây giờ chúng là của ngươi."