Chương 61

Nhan Hoài Ẩn nói rất nhẹ nhàng, nhưng một khi trao ngọc tỷ cho Thừa Đức Đế, sẽ không có gì ở Tây Bắc có thể kiềm chế được lão nữa.

Triệu Hoàn nắm trong tay mười vạn binh mã, nhưng gã chỉ có một nửa hổ phù, nửa còn lại đã thất lạc ở thành Triều Hoa tám năm trước.

Thừa Đức Đế vẫn luôn lén tìm kiếm.

Giang Liễm rũ mắt nhìn người trong ngực —— ngơ ngẩn, có chút ngốc nghếch.

Rất dễ dỗ dành, cho một chút đồ đã sững sờ tại chỗ.

Giang Liễm bình tĩnh ôm người sát vào trong ngực hơn, khẽ nói: "Ngươi đừng ghét bỏ ta không có bản lĩnh, sau này ta sẽ cố gắng hơn."

Nhan Hoài Ẩn: "..."

"Không cần như vậy." Một lát sau, Nhan Hoài Ẩn lấy thứ trong ngực trả lại cho hắn, cười nói: "Cái thói ở đâu ra đấy?"

Y dừng một chút mới tiếp tục nói: "Hơn nữa ta cũng không có gì để cho ngươi."

Nhan Hoài Ẩn nghĩ, năm xưa y là Thái tử, nhưng hình như ngoại trừ có thân phận tôn quý ra thì bản thân y không có gì cả.

Nhan Hoài Ẩn hiểu ý của Giang Liễm, vì thế y dùng ngón tay đang bị hắn nắm trong tay để nhéo nhẹ tay hắn, nói: "Lần sau ta làm gì cũng sẽ nói cho ngươi biết."

Giang Liễm rất vất vả mới áp chế được, nhưng sau câu nói này, du͙© vọиɠ muốn hôn Nhan Hoài Ẩn lại trỗi dậy.

Cánh tay hắn di chuyển lên trên, năm ngón tay đặt sau cổ y, vị trí yếu ớt nhất của Nhan Hoài Ẩn cứ như vậy bị hắn khống chế trong tay.

Bàn tay Giang Liễm hơi dùng sức, Nhan Hoài Ẩn thuận theo lực của hắn nghiêng mặt qua. Hắn cúi đầu, chạm vào bờ môi hơi lạnh của Nhan Hoài Ẩn. Tính tình của Nhan Hoài Ẩn cứng rắn lại bướng bỉnh, thế nhưng môi lại vô cùng mềm.

Môi Giang Liễm vừa chạm vào không bao lâu, Nhan Hoài Ẩn đã ngửa người ra sau.

Giữa hai người tách ra một chút khoảng cách.

Nhan Hoài Ẩn hơi nghiêng đầu như đang nghĩ tới điều gì, trong mắt hiện lên ý cười, ngay cả giọng nói cũng tràn đầy ý cười: "Muốn hôn sao?"

Giang Liễm nhìn chằm chằm cánh môi y, cổ họng giật giật, ý tứ không cần nói cũng biết.

Nhan Hoài Ẩn nói ngay: "Không bằng nói cho ta biết chuyện người trong lòng của ngươi là thế nào đi?”

Bầu không khí chợt yên tĩnh, tầm mắt Giang Liễm đảo quanh Nhan Hoài Ẩn.

Vừa rồi Nhan Hoài Ẩn bị giày vò thế nào cũng không sao, nhưng tai của y lại hơi đỏ lên vì những lời này.

Màu đỏ nhạt phủ lên vành tai trắng nõn đặc biệt nổi bật giữa ban ngày.

Giang Liễm dừng một chút, sau đó bỗng nở nụ cười.

Đường nét trên khuôn mặt hắn góc cạnh, khi cười rộ lên, l*иg ngực cũng rung động theo, vết đỏ trên tai Nhan Hoài Ẩn vì nụ cười đó mà lan đến sau gáy.

"Đừng có cười." Nhan Hoài Ẩn mím môi, có chút hối hận vì nhất thời xúc động hỏi ra câu như vậy.

Giọng điệu của y hết sức hung dữ, nhưng lông mi lại cụp xuống, thậm chí không dám nhìn Giang Liễm: "Ta nói cho ngươi biết vì sao ta mang mặt nạ..."

Nhan Hoài Ẩn còn chưa dứt lời thì đã bị Giang Liễm cắt đứt: "Y là người tốt nhất."

Lời dang dở của Nhan Hoài Ẩn phải tạm ngừng lại.

Giang Liễm cảm thấy còn chưa đủ bèn ôm chặt y hơn, nhỏ giọng nói: "Bên ngoài thoạt nhìn như người cứng đầu cứng cổ, nhưng thực ra tính tình mềm yếu. Y cứu ta hai lần, lần đầu tiên nhìn thấy y, ta chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có người giống thần tiên như vậy lại tồn tại trên thế giới này."

"Sau này ta biết thân phận tôn quý của y, gia cảnh tốt, tính tình tốt, tướng mạo tốt, người hâm mộ y nhiều như cá diếc qua sông, trong thành Triều Hoa có ai mà không muốn đứng bên cạnh y." Giang Liễm luồn ngón tay vào giữa những kẽ ngón tay của Nhan Hoài Ẩn, mười ngón tay quấn lấy nhau: "Ta là một tên khất cái đến từ một nơi thâm sơn cùng cốc, nào xứng chạm vào dù chỉ một đầu ngón tay của y. Ta chỉ dám lén lút giấu một chiếc khăn tay của y, nghĩ thầm đời này có thể chạm vào y một cái cũng đủ rồi."

Nhan Hoài Ẩn im lặng nghe hắn nói, dần dần cảm thấy đầu ngón tay cứng đờ.

"Nhan Hoài Ẩn." Giang Liễm gọi y.

Nhan Hoài Ẩn còn chưa kịp phản ứng, trên cổ tay của y đã có thêm một xúc cảm mềm mại.

Y cúi đầu nhìn, là một cái khăn tay sạch sẽ.

Tám năm trước y đã thấy Giang Liễm xem cái khăn như bảo bối mà giấu trong ngực, người khác muốn nhìn một cái cũng không được.

Hóa ra y là người trong lòng hắn.

Giang Liễm đặt nó vào tay Nhan Hoài Ẩn, giống như đang trả lại tín vật.

Hắn tiếp tục nói: "Ta là người trong bùn đất, làm sao đáng để ngươi cứu bên ngoài thành Triều Hoa lần thứ hai."

Nhan Hoài Ẩn gấp khăn lại, bỗng dưng ngẩng đầu lên vì câu nói này của hắn.

Nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt y, Giang Liễm thở dài rất nhẹ.

Hắn đưa tay chạm vào mí mắt người trong ngực.

Cái chạm mỏng manh như cánh ve lướt qua, Giang Liễm như đang chạm vào Nhan Hoài Ẩn của hiện tại, hoặc là như đang nhìn thấy vô số khoảnh khắc khi gặp lại Nhan Hoài Ẩn trong quá khứ giờ phút này đang lao về phía mình.

Trong nháy mắt, trăm ngàn lần đoàn tụ lần lượt kéo đến.

Giang Liễm như đang trở lại con đường dài kia, khung cảnh xung quanh đã mơ hồ, tiếng rao bán hai bên đường dài trong mùa đông đều đi xa, chỉ còn nghe thấy tiếng chính mình bắt lấy cọng rơm cứu mạng, gần như nghẹn ngào hô lên: "Điện hạ."

Hắn dập đầu ở thành Triều Hoa nửa tháng, lạy thần, lạy Phật, lạy quan lớn, đến khi vệt máu trên trán hết vỡ ra rồi đóng vảy lại mới có người mách cho hắn biết nên đi dập đầu với Thái tử điện hạ.

Một người tên là Trương Đại Đầu đã nói với hắn như thế.

Cuối ngự đạo thành Triều Hoa, nương theo đường xe ngựa gần cửa thành, quanh năm tụ tập lưu manh vô lại không có việc gì làm.

Cho dù là Năm Sùng Nguyên thứ bốn mươi, tuyết rơi dày đặc từng đợt như nhắc nhở tháng mười hai đã đến, những bông tuyết to như lông ngỗng tràn ngập như muốn nhấn chìm cả thành Triều Hoa, nhưng vẫn có vài ba tên lưu manh mặc quần áo bông dày cộp ngồi xổm bên bờ mương tán gẫu.

Trong đám quần áo bông màu xám, đứa trẻ lấm lem trong chiếc áo đơn đặc biệt bắt mắt. Nó bị bọn họ bao vây, giống như một đám gấu nâu vây quanh cành hoa đào tháng ba.

Tuy rằng hoa đào này nở ở bên mương nước thối, không phấn hồng cũng không kiều diễm, nhưng cũng miễn cưỡng coi là danh lam thắng cảnh.

"Đóa hoa xuân" Giang Liễm xụ mặt, sớm đã không thèm để ý tầm mắt của người bên cạnh nhìn hắn.

Hắn quá lạnh, máu chảy từ trán chưa kịp chạm đến cầm đã bị đông lại trên một bên mặt, vừa bị lạnh vừa bị đói, ngay cả sức lực giãy dụa cũng không có. Giang Liễm chỉ có thể cố giữ khuôn mặt tái nhợt nhìn chằm chằm vào ngự đạo trống rỗng.

Hắn nhìn chằm chằm không bao lâu, bên cạnh liền vang lên giọng nói thô lỗ: "Tiểu huynh đệ, hôm nay tính dập đầu với ai vậy?"

Giọng nói mang theo hơi nóng nháy mắt đã tiêu tán trong không khí, thậm chí Giang Liễm không thèm dời mắt, chỉ coi lời hắn ta nói là không khí.

Trương Đại Đầu nhất thời cảm thấy hơi mất mặt.

Hắn ta là thủ lĩnh của đám lưu manh này, nhìn thấy đứa nhỏ quỳ lạy nửa tháng mặc kệ mưa nắng, dáng vẻ cố chấp quyết tuyệt, có lòng thu hắn làm tiểu đệ nên mới mở miệng.

Không ngờ lại là một kẻ ngốc không có mắt nhìn.

Trương Đại Đầu khó chịu trong lòng, thở ra một luồng khí nóng, tiện tay nắm một quả cầu tuyết rồi đập vào đầu Giang Liễm, tuyết vỡ tản ra bốn phía.

Quả cầu tuyết bị bóp chặt, vừa vặn nện trúng vết thương trên trán Giang Liễm, nháy mắt truyền đến cảm giác lạnh buốt và đau đớn.

Rốt cuộc Trương Đại Đầu đã thấy Giang Liễm quay đầu lại. Trong con ngươi đen như mực của đứa trẻ bảy tám tuổi không có một chút cảm xúc, u ám nhìn không thấy điểm cuối.

Trương Đại Đầu bị ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm, bỗng dưng lông tơ dựng thẳng lên.

Bên cạnh hắn ta, một kẻ không có lông mày nắm tay, thấp giọng nói: "Đại gia, đừng giận hắn làm gì, nghe nói cha mẹ người ta là Thứ sử Ninh Châu."

Cho dù tâm tư của Giang Liễm thâm trầm, nhưng hắn cũng chỉ là một đứa trẻ bảy tám tuổi, ngồi xổm ở đây đã bảy tám ngày, tin tức trong nhà cũng bị lộ ra tương đối.

Con trai Thứ sử Ninh Châu, bởi vì cha mẹ liêm khiết, không chịu "tiến cống" cho đại nhân vật trong kinh thành nên cuối cùng, nhà bị tịch thu, cha mẹ chết thảm, một mình đi từ Ninh Châu đến kinh thành để xin được giải oan cho cha mẹ.

Đương nhiên là không ai nguyện ý giúp hắn.

Không có lông mày nói đại khái với Trương Đại Đầu về chuyện này, Trương Đại Đầu sửng sốt.

Hắn ta nhổ nước miếng xuống đất, cố ý lớn tiếng hỏi: "Vậy hôm nay ai sẽ đi qua ngự đạo?"

Có tư cách cưỡi ngựa trên ngự đạo chỉ có mấy vị đại nhân kia, không có lông mày cười hì hì nói: "Hôm nay Hình bộ thượng thư Tôn đại nhân cùng phu nhân về nhà mẹ đẻ."

Giang Liễm nghe thấy hết lời của hai người, đứa trẻ bảy tám tuổi mặt không đổi sắc, chỉ khi nghe được bảy chữ Hình bộ thượng thư Tôn đại nhân, ánh mắt mới dao động một chút.

Trương Đại Đầu nhìn thấy tất cả.

Hắn ta chưa bao giờ thấy một đứa trẻ nào mà trông không giống một đứa trẻ như vậy, nhất thời cảm thấy thú vị.

Hắn ta bóp một quả cầu tuyết khác nhỏ hơn một chút, nện nó lên đầu Giang Liễm.

Trương Đại Đầu ôi một tiếng: "Tiểu huynh đệ, nhìn ngươi đáng thương như vậy, ta nói cho ngươi một chuyện, Hình bộ thượng thư này có quan hệ rất tốt với Nam Dương hầu. Muốn dập đầu với ông ta, hừ, chả có tác dụng gì.”

Bọn họ suốt ngày trà trộn ở thành Triều Hoa nên chuyện lớn nhỏ gì cũng biết, Trương Đại Đầu cười hì hì: "Có muốn lăn xả với gia hay không. Vào đời với gia, gia sẽ nói cho ngươi biết nên dập đầu với ai mới có tác dụng."

Sau khi lời này được nói ra, ánh mắt Giang Liễm run rẩy hồi lâu, hắn thu lại lưỡi đao sắp cắm vào cổ Trương Đại Đầu giấu vào lòng bàn tay, khóe miệng vô thức kéo lên, lộ ra một nụ cười có vẻ khuất phục, nhẹ giọng hô một tiếng: "Đại gia."

Hắn đã nhiều ngày không nói chuyện, trong trời tuyết trắng vô tận, giọng khàn khàn như tiếng đá cứng mài vào mặt băng.

Chói tai, không giống như âm thanh mà con người có thể phát ra, nhưng Trương Đại Đầu rất hài lòng.

Trương Đại Đầu xoa mũi, cảm thấy rất sảng khoái.

Hắn ta mắng một tiếng thô lỗ: "Mẹ nó, hôm nay đại gia sẽ chỉ điểm cho ngươi."

Hắn ta quay đầu lại, hếch cằm về phía xa: "Lạy y."

Rõ ràng xung quanh không có người, nhưng hắn ta lại đè thấp giọng nói bổ sung một câu: “Vị kia của Đông cung.”

Xung quanh bỗng dưng yên tĩnh lại.

Không chỉ Giang Liễm, mọi người xung quanh đồng loạt không tiếng động nhìn về phía Trương Đại Đầu.

Trương Đại Đầu bị nhìn đến không còn kiên nhẫn, cau mày thô lỗ nói: "Sao vậy, không tin ông đây à?"

"Không phải không tin." Không có lông mày tiếp lời hắn: "Ai ở kinh thành ai cũng biết tìm y là hiệu quả nhất, nhưng mà... Đâu phải ai cũng có thể tới gần dập đầu với y?"

"Còn phải xem tiểu tử ngươi có bản lĩnh hay không!" Trương Đại Đầu cười khà khà: "Dù sao lão tử đã từng gặp y."

Bằng không cũng không có bản lĩnh làm đại gia của đám cháu trai này.

Hắn ta vừa nói ra lời này, bốn tên lưu manh đều cả kinh, không có lông mày kinh ngạc nói: "Ngài đã từng gặp y sao?!"

Trong băng tuyết, Trương Đại Đầu dè dặt gật đầu

Nhất thời xung quanh nhao nhao lên, người lớn tuổi nhất hỏi: "Đại gia, vị kia... Y... Rốt cuộc là người thế nào?"

Trương Đại Đầu nghe vậy, trầm ngâm hồi lâu mới vươn ngón tay lắc lắc, chỉ nói hai chữ: "Xinh đẹp."

Chính là xinh đẹp, như được đắp nên từ tuyết vậy.

Khi hắn ta nói lời này, bốn phía yên tĩnh trong chớp mắt, những tên lưu manh khác nhất thời có chút uể oải.

Thì ra khi ngài gặp hoàng tử cũng chỉ chú ý chuyện người ta xinh đẹp?

Trương Đại Đầu thấy bọn họ như vậy, xì một tiếng khinh miệt: "Một đám chó, ông đây chỉ quỳ lạy y một cái từ phía xa thôi, ngoại trừ thấy y xinh đẹp còn thấy được cái gì nữa?"

Không có lông mày nghe thấy lời này bèn cúi đầu cách xa hắn ta một chút, ngồi xổm đến bên cạnh Giang Liễm.

Hắn ta nhìn một hồi, xoa xoa bả vai Giang Liễm, kề sát sang thấp giọng nói: "Tiểu huynh đệ, đừng nghe hắn ta nói nhảm, quỳ lạy người kia thật sự có tác dụng."

"Ở thành Triều Hoa, người sẽ đi lo cho sống chết của những người như chúng ta cũng chỉ có y." Không có lông mày chậm rì rì nói: "Trương Đại Đầu quỳ lạy y một cái, tổ trạch bị quan lão gia cướp cũng lấy trở về được, vậy chẳng phải là có tác dụng sao?"

Vào mùa đông, ít nhất cũng có một mảnh mái ngói để tránh gió tuyết.

Giang Liễm chưa kịp trả lời hắn, bởi vì trên ngự đạo đã truyền đến tiếng bánh xe ngựa cán qua lớp tuyết đọng.

Giang Liễm ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy cách đó không xa có một chiếc xe ngựa chậm rãi đi tới, bên ngoài cửa xe ngựa có khắc một chữ Tôn thật lớn—— là ký hiệu của Tôn phủ - phủ Thượng Thư.

Khoảnh khắc chiếc xe ngựa xuất hiện trên ngự đạo, những người khác còn chưa kịp phản ứng, Giang Liễm đã xông ra ngoài.

Hắn lê bước chân đã sớm không còn cảm giác của mình đi thẳng đến bên cạnh xe ngựa, còn chưa kịp nói chuyện đã bị đám thị vệ theo sau xe ngựa đá ra ngoài.

Cơ thể gầy gò bay ra ngoài, nện vào tuyết giữa mùa đông, thậm chí còn va vào lớp băng cứng dưới lớp tuyết, âm thanh va chạm khiến người ta nghe mà đau răng.

Trong xe ngựa truyền đến một giọng nam: "Chuyện gì?"

Hộ vệ ngoài xe bẩm báo: "Bẩm đại nhân, là một tên ăn mày đến xin xỏ."

Nam nhân trong xe ngựa ừ một tiếng rồi không nói gì nữa, xe ngựa không dừng lại, chậm rãi đi xa.

Bên cạnh vết bánh xe ngựa chạy qua, Giang Liễm nắm bất động trong tuyết.

Xa xa, nhóm người Trương Đại Đầu rụt đầu nhìn tất cả, không lông mày chậc một tiếng: "Sẽ không bị đá chết đấy chứ?"

Trương Đại Đầu rụt đầu: "Niệm tình tiểu tử kia gọi ta một tiếng đại gia, chờ sau khi hắn chết, chúng ta sẽ giúp ném hắn vào bãi tha ma tập thể bên ngoài thành." Bọn họ vừa dứt lời, một bàn tay dính máu vươn ra từ trong tuyết.

Giang Liễm lảo đảo đứng lên.

Máu trên trán hắn theo gò má chảy qua cổ, từng giọt từng giọt rơi xuống đất.

Hắn chỉ đứng lên một lúc nhưng tuyết dưới chân đã bị nhuộm đỏ.

Dưới tuyết trời trắng xóa, chỉ có một chút màu đỏ ấm áp này.

Giang Liễm đứng lên, hắn lấy một thứ gì đó từ trong túi ra, nháy mắt đã nhấc chân đuổi theo xe ngựa, đoàn người Trương Đại Đầu nhìn mà trợn to mắt.

Giang Liễm bị đá đến đầu ong ong, không thể nhìn rõ mọi thứ xung quanh, chỉ cố dùng hết sức chạy về phía xe ngựa.

Người lục soát nhà nói rằng cha hắn nhận hối lộ của quận thủ, trong tay hắn chính là chứng cứ quận thủ ký tên, có thể chứng minh cha hắn trong sạch. Nếu đưa cái này đến tay đại nhân nào có tiếng nói, ít nhất vụ án của cha hắn cũng có thể được xét xử lại.

Giang Liễm chỉ cầu một lần phúc thẩm.

Hắn lảo đảo đuổi theo xe ngựa, ngăn ở trước mặt thị vệ, thư trong tay mới đưa ra một nửa, còn chưa kịp nói cái gì, hắn lại bị đá một cước.

Lần này là lưng đập xuống đất, đầu Giang Liễm cũng trực tiếp đập trên mặt đất, phát ra một trận âm thanh thật lớn.

Cũng khiến xe ngựa hoàn toàn ngừng lại.

Giọng nam bên trong lần này đã mất kiên nhẫn: "Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"

Thị vệ dẫn đầu nghiêm mặt nhìn chằm chằm Giang Liễm, lạnh lùng nói: "Đại nhân, là thích khách."

Giang Liễm chống tay xuống đất, để lại một dấu tay dữ tợn đỏ như máu, lại một lần nữa loạng choạng đứng lên.

Trên mặt đứa bé tám tuổi không có biểu cảm đau đớn nào, mặc dù miệng đầy máu, nhưng hắn vẫn bình tĩnh nói: "Ta không phải thích khách."

Hắn gằn từng chữ nói: "Ta kêu oan cho cha ta."

Hắn vừa nói ra lời này, không bao lâu sau, rèm xe ngựa bị vén lên, một cái đầu từ trong xe thò ra.

Nam nhân trung niên mặt chữ Quốc bị gió thổi lạnh đến nhíu nhíu mày, tầm mắt đảo một vòng trên người đứa nhỏ trông như huyết nhân, hỏi: "Cha ngươi là ai?"

Giang Liễm nhìn ông ta, sau khi nghe hỏi bèn quỳ xuống.

Không biết lúc nào tuyết lại phủ kín cả bầu trời, bông tuyết lớn như lông ngỗng cũng không ngăn được giọng nói dứt khoát của hắn: "Cha ta là Thứ sử Ninh Châu Giang Chính, ông ấy và ngài đều là thí sinh Năm Sùng Nguyên thứ mười chín. Trong thời gian ở thành Triều Hoa, cha ta từng có giao tình mấy bữa cơm với ngài."

Trong những năm Tôn đại nhân vào kinh thành thi cử không đủ tiền ăn, Giang Chính đã bẻ một miếng bánh bao thành hai miếng, chiếc giường cứng vất vả lắm mới thuê được cũng chia cho ông ta một nửa.

Hai người ngủ chung giường, Tôn đại nhân từng nắm tay ông, nước mắt mông lung, nghẹn ngào nói: "Hiền đệ yên tâm, bất kể sau này con đường làm quan của ta đi về đâu, ta sẽ luôn nhớ về những tháng ngày bắt đầu với Giang huynh, đây là giao tình của chúng ta."

Giao tình sống chết có nhau năm đó cho dù có nhiệt huyết đến mấy, nhưng bây giờ đã mười mấy năm trôi qua, hôm nay gió tuyết còn lớn như vậy, giao tình cũng nên lạnh theo xương cốt của bạn cũ rồi.

Tôn đại nhân nhíu mày, không nhìn Giang Liễm nữa, chỉ nói với thị vệ: "Giải quyết hắn."

Ý là nên ném hắn vào bãi tha ma đi.

Trên con phố rộng lớn, giọng nói của ông ta không kiêng nể gì, Giang Liễm đang quỳ phía xa cũng có thể nghe rõ ràng.

Cọng rơm cuối cùng của hắn.

Không còn nữa.

Lòng bàn tay dùng sức, con dao găm từ từ cắt xuyên qua lòng bàn tay, tạo ra một vết thương khác.

Giang Liễm chậm rãi đứng lên, trong trời gió tuyết tung bay, tầm mắt của hắn bình tĩnh lại tàn nhẫn nhìn vào cổ Tôn đại nhân.

Xông lên, đâm chết ông ta rồi tự sát.

Giang Liễm bình tĩnh phân tích, cho đến khi bị một giọng nói phía sau cắt đứt.

Rõ ràng bầu trời đầy tuyết, con phố dài ngập trong gió lạnh, nhưng giọng nói kia trong trẻo ấm áp lại chứa ý cười nhẹ nhàng, truyền vào tai Giang Liễm: "Uy phong của Tôn đại nhân lớn thật, cô nhìn thấy cũng muốn hành lễ với đại nhân."

Trong tầm mắt Giang Liễm, sắc mặt Tôn Thượng Phẩm nháy mắt đã thay đổi.

Ông ta gần như lăn ra khỏi xe ngựa, phía sau là phu nhân của ông ta, bên cạnh còn có một đám thị vệ, cả đám đảo mắt đã quỳ xuống.

Tôn Thượng Phẩm dập đầu trên đất, nói không ra lời: "Thái... Thái tử điện hạ..."

Giang Liễm nghe thấy tiếng hô Thái tử điện hạ bèn lập tức xoay người.