Chương 6.1 Tôi...đồng ý



Mạc Mân nói xong lập tức ngậm miệng lại. Có một số điều không thể nói được. Trang Thù Tần nghe không rõ nên hỏi: "Cậu nói gì cơ?"

Mạc Mân lắc đầu sau đó liền nói: "Không có gì. Tôi...đồng ý."

Trang Thù Tần mỉm cười: "Vậy thì chúng ta hẹn thứ bảy nhé. Tôi sẽ gọi cho cậu. Lưu số nhé?" Mạc Mân nhìn điện thoại di động trong tay Trang Thù Tần, vẻ mặt hơi chần chừ, có phần bối rối nhét điện thoại cũ của mình vào túi quần, siết chặt tay lại.

Trang Thù Tần thấy hắn chậm chạp không muốn lấy ra, tuy có nghi ngờ, nhưng nghĩ một lát liền hiểu được.

“Vậy để tôi lưu số của cậu nhé.” Trang Thù Tần mỉm cười hiền lành, nhưng vẻ mặt tươi cười của anh lại khiến trái tim Mạc Mân nặng trĩu. Mạc Mân không biết dáng vẻ tự ti của mình là làm sao. Hắn không nên cảm thấy tự ti vì những vật ngoài thân như vậy. Nhưng hắn không kiềm chế được chính mình, hắn vốn không thể không cảm thấy tự ti.

“12444444.” Mạc Mân nói rồi xoay người rời đi, hắn sợ nếu đi chậm lại thì trong lòng sẽ dâng trào tự ti đến choáng ngợp.

Trang Thù Tần ngẩng đầu nheo mắt, không biết là do mặt trời quá chói hay là vì anh không hài lòng với thái độ không muốn ở lại lâu hơn của Mạc Mân.

Số điện thoại di động của Mạc Mân đã anh được lưu lại.

Trang Thù Tần cười khẩy: "Rất tốt."

Trang Thù Tần xoay người rời đi, hôm nay là thứ năm, Phương Đại Nguyên bận việc kinh doanh của gia đình hắn nên không đi với anh. Nguyên nhân chủ yếu là trong nhà hắn gần đây xuất hiện một đứa con ngoài giá thú cực kỳ giỏi giang, cũng trạc tuổi hắn, vấn đề chính là đối phương vừa du học trở về, có vài phần thực lực.

Phương Đại Nguyên bất cứ lúc nào có thời gian đều đến công ty của nhà hắn, sợ đứa con ngoài giá thú cướp đoạt quyền lực với hắn. Trang Thù Tần không quan tâm đến vấn đề này, dù sao công ty đó của nhà anh, không thể bị cướp đi được.

Trang Thù Tần nhìn lịch học, không muốn đến lớp, trực tiếp gọi điện thẳng cho quản gia đến đón, sẵn dịp xin nghỉ.

Quản gia làm việc rất hiệu quả, nhanh chóng hoàn thành mọi việc, cử tài xế qua đón.

Sau khi Trang Thù Tần lên xe, tài xế nói với anh: "Thiếu gia, phu nhân đang ở nhà." Trang Thù Tần "Ồ" một tiếng, cũng không để ý lắm.

"Về thôi, có vấn đề gì không?"

Trang Thù Tần hơi nheo mắt lại, vẻ mặt rất không vui.

Tài xế lập tức im lặng, không nói nữa, hắn cũng biết tính tình của thiếu gia.