Chương 1.2 Miệng trên không nói thì để miệng dưới nói?

Hắn nhẫn nhịn rồi lại tiếp tục nhẫn nhịn, sau khi lè lưỡi nhẹ nhàng liếʍ vài cái trên môi anh, lại ngậm chặt không dám hé miệng.

Phương Đại Nguyên cúi đầu cẩn thận nhìn khuôn mặt nhợt nhạt đến mức có phần yêu dã của Trang Thù Tần, đường nét trên khuôn mặt anh không nét nào không cuốn hút, lông mi vừa dài vừa dày, lông mày lại rất duyên dáng.

Rõ ràng là con trai, sao càng nhìn lại càng khiến người ta thèm muốn. Phương Đại Nguyên duỗi tay định chạm vào mặt anh lần nữa, lại nghe thấy một tiếng hừ nhẹ.

Phương Đại Nguyên do dự buông tay xuống, vẫn là đè nén du͙© vọиɠ đã lên tới đỉnh điểm sắp trào dâng của mình.

Phương Đại Nguyên lớn hơn Trang Thù Tần ba tuổi, nhưng vì muốn được ở cạnh Trang Thù Tần, kiên quyết ở lại đợi nhập học chung khoá với anh.

Mà gần đây, Phương Đại Nguyên lại để ý thấy có một kẻ.

Nói thẳng ra, không một ai có thể lọt vào mắt xanh của Phương thiếu gia, nhưng vì kẻ đó lại dám làm trò lố bịch quan tâm đến bảo bối trong tay hắn.

Phương Đại Nguyên thầm nghĩ: cái thứ nghèo mạt hạn như vậy mà cũng dám tơ tưởng đến Trang Thù Tần?

Phương Đại Nguyên từ bên cạnh lấy ra một cái chăn đắp lên người Trang Thù Tần, có phần lưu luyến ôm lấy anh từ phía sau, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa.

Thư ký của hắn đang đứng ở ngoài cửa nghĩa là hắn có tin tức cần được báo lại, chắc là có liên quan đến con cóc ghẻ nghèo kiết hủ lậu kia.

Trên mặt Phương Đại Nguyên hiện lên vẻ khinh thường, nhưng trước giờ hắn luôn khống chế cảm xúc của mình, không dễ gì thể hiện bất kỳ ý nghĩ nào ra mặt.

Vậy mà sau khi nghe thư ký báo lại, Phương Đại Nguyên dựa vào tường, hắn khẽ nhíu mày, ý thức được có vấn đề.

...

"Ngươi nói Trang Thù Tần là con ngoài giá thú?" Phương Đại Nguyên không kiềm chế được rít một hơi thật sâu điếu thuốc trên miệng, rồi nặng nề thở ra một hơi.

"Đúng vậy. Mạc Mân mới là do phu nhân nhà họ Trang sinh ra." Giọng thư ký trầm trầm, dáng vẻ cũng khá thận trọng.

"Aiz..." Phương Đại Nguyên không nhịn được thở dài, vẻ mặt có hơi bất đắc dĩ.

“Vậy bảo bối của tôi phải làm sao đây?” Phương Đại Nguyên hơi nhếch khoé miệng, nhưng lời nói của hắn lại hoàn toàn không ăn nhập gì với suy nghĩ trong lòng.

Mắt hắn hơi loé lên, trong lòng đã nghĩ ra một cách, chỉ thấy tàn tro của điếu thuốc trên ngón tay hắn từng chút một rơi xuống, vì một cơn gió không biết từ đâu thổi tới.