Chương 12: Hiểu lầm

Tô Hoài Minh không ngờ sức chịu đựng của Trương Chí Hiên lại yếu như vậy, sợ bị đυ.ng phải đồ sứ nên cũng không chọc anh ta nữa, chỉ cười nhạt rồi cùng thư kí Chu vào công ty.

Để đến đây đúng giờ mà Tô Hoài Minh không hề ngủ trưa, vừa rồi cậu lại bị phơi nắng một lúc, đầu óc có chút choáng váng, đột nhiên rất muốn ngủ.

Trong lúc chờ thang máy, thư kí Chu nói: "Tổng giám đốc Phó còn đang họp, tôi đưa cậu đến phòng tiếp khách, xin cậu đợi thêm một lát."

Sợ Tô Hoài Minh không hài lòng, cô nói thêm: "Phòng tiếp khách là phòng dành riêng tổng giám đốc Phó, có trà chiều và tạp chí, cậu có thể nghỉ ngơi một lúc."

Những lời này chạm tới lòng Tô Hoài Minh, cậu thuận miệng nói: "Này thì tuyệt quá rồi."

Đang buồn ngủ thì có người đưa gối tới, tốt nhất là tối nay Phó Cảnh Phạn hẵng quay lại để cậu ngủ một giấc đã.

Thư kí Chu: "? ? ? Ừm?"

Tô Hoài Minh lấy lại tinh thần, nói tiếp: “Công việc bận rộn chứng tỏ sự nghiệp của Cảnh Phạn đang phát triển tốt, đây là chuyện tốt, tôi thấy mừng cho anh ấy.”

Thư kí Chu không hoàn toàn chấp nhận cách nói này, nhưng cô biết quy tắc nên không tiếp tục hỏi nữa

Vừa đến phòng tiếp khách, Tô Hoài Minh vừa ngồi xuống đã có người mang cà phê và đồ tráng miệng lên ngay, bọn họ còn sợ Tô Hoài Minh nhàm chán nên mang đến các loại tạp chí, thái độ và cách phục vụ đều là hạng nhất.

"Ngài Tô, tôi còn có việc phải làm, chúng ta gặp lại sau." Thư kí Chu nói

Tô Hoài Minh gật đầu với cô ấy

Sau khi thư kí Chu rời đi, còn tri kỉ mà đóng cửa lại, để lại không gian yên tĩnh cho Tô Hoài Minh.

Phòng tiếp khách không khác gì khách sạn năm sao, Tô Hoài Minh rất hài lòng, sau khi ăn xong món tráng miệng thì lấy chăn ở bên đắp lên người, nằm trên ghế sô pha mềm mại, ngáp một cái rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

...

Nếu ngủ trưa quá nhiều thì não sẽ trở nên mê mang, ý thức dường như bị bao phủ từng tầng một dưới nước, không thể tỉnh táo trong một thời gian dài.

Tô Hoài Minh ngồi dậy từ trên sô pha, gấp chăn đặt sang một bên, nhất thời quên mất mình đang ở đâu.

Đúng lúc này, cửa phòng tiếp khách bị đẩy ra.

Thư kí Chu nhìn Tô Hoài Minh đã đợi đã lâu, vẻ mặt xin lỗi nói: "Thật xin lỗi, công ty có việc khẩn cấp, tổng giám đốc Phó đã đi xử lý nên không thể tới được."

Làm người ta đợi hai tiếng đồng hồ mà không nói một lời nào quả thực quá đáng, thư kí Chu cảm thấy rất áy náy: “Là tôi sơ suất nên đã khiến ngài Tô phải đợi lâu như vậy.”

Tô Hoài Minh suy nghĩ chậm chạp, lông mi dày cong cong khẽ run lên, ngước mắt nhìn thư kí Chu.

Bởi vì vừa mới tỉnh lại, đôi mắt trong veo phủ một tầng hơi nước giống như vừa khóc, vẻ mặt mờ mịt không kịp phản ứng của Tô Hoài Minh đã bị thư kí Chu hiểu lầm là cảm giác hụt

hẫng vì bị bỏ rơi. - thân hình gầy gò, vẻ mặt cô đơn, nhìn thế nào cũng giống như bị cô phụ.

Thư kí Chu nhớ tới ông chủ lạnh lùng vô tình như không có tình cảm của con người của mình, trong lòng thở dài, cảm thấy có chút thương xót với Tô Hoài Minh.

Sau đó cô ấy lại nói, giọng điệu của lúc này đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều: "Tổng giám đốc Phó nói khi nào rảnh sẽ gọi cho cậu, xin cậu đừng hiểu lầm."

Đầu óc Tô Hoài Minh cuối cùng cũng tỉnh táo, tùy ý xua tay: "Không sao đâu."

Cậu vốn đến đây để ngủ bù, có nhìn thấy Phó Cảnh Phạn hay không cũng không sao cả.

Nhìn thấy Tô Hoài Minh còn giả vờ bình tĩnh, thư kí Chu không đành lòng vạch trần cậu, chỉ có thể gật đầu.