Chương 15: Trêu chọc

Tô Hoài Minh dạo một vòng, phát hiện không có ai nói điều gì tốt cho mình, còn nói cậu sẽ ngược đãi trẻ em, phá hỏng chương trình tạp kỹ này.

# Let"s grow together đưa ra thông báo chính thức #

# Bốn nhóm khách mời#

# Tô Hoài Minh trong show trẻ em#

# Nhân phẩm của Tô Hoài Minh #

# Tô Hoài Minh đã kết hôn rồi à?#

#Con của Tô Hoài Minh#

Những hashtag này đã leo lên hotsearch, toàn bộ mạng xã hội đều đang tranh luận về việc liệu có phải cậu chưa kết hôn mà có con không, phải chăng khi còn trẻ làm người khác lớn bụng, có thích hợp để tham gia show trẻ em hay không... Nếu chỉ nhìn vào hotsearch, Tô Hoài Minh còn cho rằng mình là đỉnh lưu trong giới giải trí.

Tô Hoài Minh thấy cư dân mạng cứ mắng đi mắng lại những như vậy, cậu không quan tâm mà đặt điện thoại di động xuống, gọi Phó Tiêu Tiêu.

Cậu vừa mới đến thế giới trong cuốn sách này, không quen biết ai, người duy nhất xung quanh phù hợp với với đặc điểm của một đứa trẻ nghịch ngợm là Phó Tiêu Tiêu.

Phó Tiêu Tiêu không coi cậu là cha mẹ, hất cằm lên, không hề lễ phép nói: “Chú tìm tôi có việc gì?”

Tô Hoài Minh thương lượng với cậu bé nói: “Chú muốn tham gia một show thiếu nhi, muốn hỏi nhóc có muốn đi chung với chú không?”

Phó Tiêu Tiêu sửng sốt, chớp chớp đôi mắt to ngấn nước, quên mất chuyện không vui trước đó với Tô Hoài Minh, háo hức hỏi: “Vậy tôi có thể lên TV ư?”

Tô Hoài Minh gật đầu: "Đúng vậy."

Mắt của Phó Tiêu Tiêu lập tức sáng lên, cái đuôi vô hình phía sau đã dao động không ngừng, cậu bé vô cùng hạnh phúc, "Wow, tôi thực sự có thể lên TV rồi, bọn Du Du khác chắc sẽ ghen tị với tôi!"

Tô Hoài Minh hỏi: "Du Du là ai?"

Phó Tiêu Tiêu lập tức tức giận phồng má, khoanh tay nói: "Cũng là kẻ xấu như chú, tôi không thích cậu ta!"

Tô Hoài Minh dừng một chút, "Vậy chắc chắn tôi đây sẽ rất thích nhóc ta."

"..."

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ non nớt của Phó Tiêu Tiêu đầy vẻ khó hiểu, cậu bé không biết vì sao Tô Hoài Minh đột nhiên thích Du Du, càng không biết là Tô Hoài Minh đang trêu chọc mình.

Phó Tiêu Tiêu thật sự rất đáng yêu, nếu tính tình tốt hơn thì chắc chắn sẽ người gặp người thích, rất nhiều người sẽ không thể chống lại cậu nhóc.

Tô Hoài Minh cảm thấy có chút ngứa ngáy, đưa tay nhéo nhéo đôi má mềm mại của Phó Tiêu Tiêu, thậm chí còn kéo nhẹ một chút.

Phó Tiêu Tiêu không ngờ rằng ba ghẻ lại đột nhiên ra tay, lấy tay bụm mặt, đôi mắt mở to, vẻ mặt uất ức và tức giận như thể bị mạo phạm.

Phó Tiêu Tiêu đang muốn nằm trên mặt đất lăn lộn chơi xấu, muốn Tô Hoài Minh xin lỗi mình, nhưng cậu bé nhớ ra Tô Hoài Minh sẽ không để ý đến mình nên chỉ có thể nhịn xuống cơn tức này, quay người bỏ chạy, không muốn ở cùng phòng với Tô Hoài Minh.

Tô Hoài Minh nhìn bóng lưng mập mạp của Phó Tiêu Tiêu, cảm thấy tên nhóc này tuy là gấu nhưng trêu chọc cũng khá thú vị.

Quản gia nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng khâm phục Tô Hoài Minh vì có thể dễ dàng đối phó với Phó Tiêu Tiêu - một hỗn thế đại ma vương.

Tô Hoài Minh quay đầu lại, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của quản gia.

"Sao vậy?" Tô Hoài Minh hỏi.

Quản gia định thần lại, hơi cúi đầu cung kính nói: "Cảm thấy ngài đã khác lúc trước."

"Mấy ngày hôm trước ngài không nói chuyện nhiều mà chỉ yên lặng ở trong phòng, buổi tối chỉ đi thư phòng, rất ít gặp thiếu gia."

Tô Hoài Minh nghi ngờ hỏi: “Không phải bây giờ tôi đang yên lặng ngốc trong phòng sao?”

"..." Quản gia khó khăn nói: "Cái này thì khác."