Chương 2: Cứng rắn

Thiếu gia thật cùng tuyến cốt truyện đừng hòng làm phiền, tốt nhất là tua nhanh tới bước cuối cùng rút khỏi giới giải trí, để cậu nhận được khoản tiền bồi thường ly hôn, sau đó bay cao bay xa!

Tô Hoài Minh tính toán ngày tháng, đại khái còn hơn nửa năm nữa, cũng không khó vượt qua lắm.

Cậu suy nghĩ quá nhập tâm, không hề chú ý tới cửa phòng bị đẩy ra.

Nghe thấy giọng nói trẻ con non nớt, Tô Hoài Minh mới ngẩng đầu lên, sững sờ nhìn cậu bé trước mặt.

Cậu bé môi đỏ răng trắng, ngũ quan tinh tế, gương mặt nhỏ trắng trẻo tròn trịa, phấn điêu ngọc trác*, giống như một búp bê sứ vậy, vô cùng đáng yêu.

(*Phấn điêu ngọc trác: da thịt mềm mại trắng nõn, thường dùng để chỉ mấy đứa trẻ đáng yêu, cũng có thể dùng để chỉ người phụ nữ xinh đẹp.)

Cậu bé mặc một chiếc áo trắng có nơ xanh ở cổ, bên dưới mặc một chiếc quần đùi màu xanh, lộ ra đôi chân ngắn mũm mĩm, không mang giày mà đi chân trần đứng trên mặt đất.

Trước giờ Tô Hoài Minh chưa từng thấy đứa trẻ nào dễ thương tới vậy, tay có hơi ngứa ngáy, muốn véo gương mặt mềm mại của cậu bé một cái.

Nhưng nếu cậu không đoán sau, cậu bé này chính là con kế của cậu, Phó Tiêu Tiêu, mà thiết lập là…

Phó Tiêu Tiêu một tay chống hông, đôi mắt trợn tròn lớn, tức giận nhìn cậu, vô cùng không lễ phép dùng ngón tay chỉ vào chóp mũi cậu: “Tôi cảnh cáo chú, đừng có mời giáo viên cho tôi nữa, cả đời này tôi sẽ không học đâu!”

Phó Tiêu Tiêu vừa hét xong, một người đàn ông trung niên mặc vest, tóc tai được vuốt kỹ càng thở hổn hển chạy tới.

Nhìn thấy cảnh tượng này, quản gia thầm thở dài một hơi.

Phó Tiêu Tiêu là tiểu tổ tông trong nhà, tính khí trẻ con của cậu bé một khi bùng nổ thì chẳng ai cản nổi, trận náo loạn ngày hôm nay cũng khiến Tô Hoài Minh lãnh đủ rồi.

Bởi vì ăn kiêng quá mức, trên mặt Tô Hoài Minh một miếng thịt cũng không có, da trắng tới mức gần như thông suốt, môi cũng mất đi màu đỏ của máu, những sợi tóc mềm mại rũ xuống che đi nửa đôi mắt, thân hình mong manh gầy yếu, yếu ớt đến mức tưởng chừng một cơn gió thổi qua cũng có thể ngã xuống.

Lúc này, Tô Hoài Minh đang hơi rũ mắt xuống, đứng ngược sáng ở trước bệ cửa sổ, lông mi cong dài khẽ run lên, toát ra một loại cảm giác khiến người ta thương tiếc.

Quản gia không kìm nổi muốn giúp đỡ Tô Hoài Minh, nhưng nghĩ tới địa vị khó xử của Tô Hoài Minh trong nhà này, ông ấy lại đè nén ý nghĩ này xuống, mặc cho Phó Tiêu Tiêu làm loạn.

Tô Hoài Minh vừa định nói chuyện, nhưng lại không nhịn được ho vài cái, l*иg ngực phập phồng kịch liệt, sau đó mới miễn cưỡng mở miệng.

Giọng nói rất nhỏ, âm đuôi khẽ run rẩy, gợi ra sự yếu ớt.

“Không được.”

Nghĩ đẹp như vậy, sao không đi nằm mơ luôn đi.

Quản gia: “..” Giây phút đó, ông ấy còn tưởng tai mình có vấn đề.

Không giống với vẻ bề ngoài, thái độ của Tô Hoài Minh vô cùng cứng rắn!

Nhưng…

Quản gia rùng mình nhìn Phó Tiêu Tiêu, dự cảm cậu bé nhất định sẽ làm ầm lên.

Đúng như dự đoán, Phó Tiêu Tiêu chau mày, tức tới mức khoé miệng nhếch lên.

Phó Tiêu Tiêu là bá vương trong nhà, ai cũng thuận theo cậu bé, dỗ dành cậu bé, khiến Phó Tiêu Tiêu vô cùng ngang ngược, tính cách càng thêm ngỗ nghịch, cảm thấy tất cả mọi người đều phải nghe lời cậu bé.

Không ngờ tên ba dượng đáng ghét này, vậy mà không đáp ứng yêu cầu của cậu bé!