Chương 35: Thân thiện

Làm gì có ai mà không thích những đứa trẻ miệng ngọt, Tô Hoài Minh mỉm cười rồi ngồi xổm xuống nhẹ nhàng vuốt tóc cậu bé.

“Em là Vu Hiên Hiên.” Cậu bé há hốc miệng, chỉ cho Tô Hoài Minh chiếc răng mà mình vô tình làm rụng: “Gần đây em nói chuyện không tiện lắm, mong anh…”

Vu Hiên Hiên bỗng nhiên bị kẹt, quên mất lời anh trai đã dạy trước đó, bối rối gãi gãi mái tóc mềm mại.

Tô Hoài Minh cười nhắc nhở: "Thông cảm một chút."

Vu Hiên Hiên mở to mắt, miệng há hốc oa một tiếng, kinh ngạc nhìn Tô Hoài Minh: "Anh thật lợi hại, sao anh biết em sẽ nói cái này?"

Tô Hoài Minh còn chưa kịp trả lời, Phó Tiêu Tiêu đã bước ra khỏi phòng.

Vu Hiên Hiên là người quen, "Xin chào, tớ là Hiên Hiên, còn cậu?”

"Tớ là Tiêu Tiêu, năm nay ba tuổi."

“Tớ cũng vậy.” Vu Hiên Hiên lập tức đi tới trước mặt hỏi: “Sinh nhật của cậu là khi nào?”

Hai đứa nhỏ không gặp chướng ngại khi giao tiếp với nhau, càng trò chuyện càng vui vẻ.

Tô Hoài Minh phát hiện tính xấu của Phó Tiêu Tiêu dường như chỉ nhắm vào người lớn, đối với trẻ em cùng tuổi cũng khá thân thiện.

Tình bạn của trẻ con thật kỳ lạ, chẳng qua mới trò chuyện hai câu, Vu Hiên Hiên đã thân mật nắm lấy tay Phó Tiêu Tiêu, muốn đưa cậu bé đi xem búp bê của mình.

Nhưng bọn họ còn chưa kịp hành động thì cửa biệt thự lại bị đẩy ra, nhóm khách thứ ba đã đến.

Người đàn ông cao lớn đẹp trai ôm một cô bé bước vào, cô bé mặc váy ren màu hồng và áo khoác lông tơ, trông nhỏ hơn Vu Hiên Hiên và Phó Tiêu Tiêu.

[Ah ah ah cuối cùng ông hoàng màn ảnh cũng tái xuất, fans này sắp ngất trong nhà vệ sinh vì khóc rồi!]

[Hai năm rồi không có tin tức gì về người đàn ông nhẫn tâm này, ngày nào chúng tôi cũng khóc, tất cả phim cũ của anh ấy đều được chúng tôi mang ra xem hết rồi!]

[Con gái của Quý Minh Triết thật đáng yêu, lớn lên nhất định sẽ là một mỹ nhân]

[Ba đứa nhóc này thật đáng yêu, đến để dì hôn từng đứa một nào]

Vu Hiên Hiên nhìn thấy người bạn mới đến, lập tức kéo Phó Tiêu Tiêu xuống cầu thang, chạy tới chỗ Quý Minh Triết cùng con gái.

"Xin chào, cháu tên Vu Hiên Hiên."

Dưới sự hướng dẫn của Vu Hiên Hiên, Phó Tiêu Tiêu cũng chủ động nói: "Cháu tên là Tiêu Tiêu."

Quý Minh Triết là người lớn tuổi nhất ở đây, khí chất thành thục nho nhã, anh ấy mỉm cười dịu dàng, không chút kiêu ngạo nào chào bọn trẻ.

"Xin chào, chú tên là Quý Minh Triết, rất vui được gặp mấy đứa." Nói xong, Quý Minh Triết đưa tay ra.

Vu Hiên Hiên và Phó Tiêu Tiêu duỗi ra đôi bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của mình, mỗi người nắm lấy một ngón tay của Quý Minh Triết, nhẹ nhàng lắc lắc, coi như bắt tay.

Quý Du Du còn nhỏ, tính tình nhút nhát sợ người lạ, khi nhìn thấy hai đứa trẻ xa lạ đột nhiên chạy tới, cô bé sợ đến mức ôm lấy chân ba mình, trốn ở phía sau.

Sau khi chào hỏi Quý Minh Triết, Phó Tiêu Tiêu và Vu Hiên Hiên nhìn chằm chằm Quý Du Du, người chỉ lộ ra một nửa khuôn mặt.

Quý Minh Triết cúi đầu, an ủi sờ sờ khuôn mặt của con gái, nói: "Du Du, còn chào hỏi bọn họ một tiếng đi, chẳng phải con vẫn luôn muốn nhìn thấy hai anh trai này sao?"

Cuối cùng Quý Du Du cũng có được một chút cảm giác an toàn từ chỗ baba, mặt cô bé đỏ bừng, ngập ngừng thò đầu ra từ sau chân ba mình, chớp chớp mắt, giọng nhỏ như tiếng muỗi vo ve: "Em, em tên là Quý Du Du."