Chương 44: Mất mặt

“Bây giờ tôi tuyên bố, giải nhất của Tô Hoài Minh là…” Đạo diễn kí©h thí©ɧ không khí sau đó nói: “Là chăn lụa!”

Tô Hoài Minh: "..."

Mọi người: "..."

[Ha ha ha ha, chăn lụa thì có tác dụng gì, giải nhất không bằng giải ba! ]

[Tô Hoài Minh: Tôi không muốn giải nhất này!]

[Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Tô Hoài Minh kìa, thật đáng yêu]

[Không phải tổ chương trình sẽ không quên chuẩn bị giải thưởng rồi tìm thứ gì đó để thay vào phút cuối đó chứ]

Đạo diễn không cho Tô Hoài Minh cơ hội phàn nàn, sau khi thông báo xong, trực tiếp giao giải thưởng cho Tô Hoài Minh.

Tô Hoài Minh thở dài, chỉ có thể tiếp nhận.

Nhân viên của tổ chương trình làm việc rất nhanh, mất hơn mười phút đã dọn sạch tủ lạnh, đám Quý Minh Triết nhìn tủ lạnh trống rỗng, quyết định đi mua sắm.

Nhưng nhóm của Tô Hoài Minh thì xấu hổ hơn, họ không có một xu trong tay, chỉ có thể dựa vào người khác tiếp tế.

Một số người thương lượng sẽ tập trung tại phòng khách sau 15 phút rồi cùng nhau đi mua sắm trong siêu thị.

Tô Hoài Minh vừa định bưng chăn lên lầu thì nghe thấy có người gọi mình.

Tô Hoài Minh quay người lại, nhìn thấy vẻ mặt Tôn Tư Nguyên không được tự nhiên liền hỏi: "Anh có chuyện gì ư?"

Mắt Tôn Tư Nguyên rơi vào trên chiếc chăn trong tay Tô Hoài Minh, bênh vương tử lại tái phát, ho khan một tiếng nói: "Cái chăn lụa này đưa cho tôi."

Tô Hoài Minh hỏi ngược lại: "Anh rất muốn sao?"

Tôn Tư Nguyên nhướng mày, có chút tức giận: "Nếu không thì sao?”

Thái độ Tôn Tư Nguyên vênh váo tự đắc, như thể Tô Hoài Minh nên đưa chăn cho anh ta.

Tô Hoài Minh suy nghĩ một lúc, lấy điện thoại di động ra và đưa mã QR cho Tôn Tư Nguyên.

Tôn Tư Nguyên nhìn nụ cười trên mặt Tô Hoài Minh, lập tức hiểu ra.

Tô Hoài Minh muốn thêm anh ta làm bạn bè!

Anti-fan tận dụng mọi cơ hội chửi bới:

[Tô Hoài Minh thực sự giỏi cọ nhiệt, đây là muốn sử dụng Tôn Tư Nguyên để leo lên]

[Cười chết, đây là lần đầu tiên tôi thấy ai đó liếʍ trực tiếp như vậy trong một chương trình tạp kỹ]

Tôn Tư Nguyên bình thường không thêm người lạ, nhưng cái gọi là không đánh người tươi cười, mà Tô Hoài Minh còn muốn đưa chăn cho anh ta.

Tôn Tư Nguyên chậm rãi cầm điện thoại, không được tự nhiên vừa khoe khoang nói: “Sau khi thêm bạn bè thì đừng đăng lên vòng bạn bè mỗi ngày, tôi nhìn thấy sẽ thấy khó chịu, hơn nữa tôi cũng không thích nói chuyện, cậu...”

Tôn Tư Nguyên chưa kịp nói xong đã nghe thấy tiếng keng trên điện thoại di động của mình hiện ra mã QR của Tô Hoài Minh.

Giao diện thanh toán xuất hiện trên điện thoại di động.

Tôn Tư Nguyên: "..."

Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp: "..."

Tô Hoài Minh nhìn Tôn Tư Nguyên, trực tiếp hỏi: "Anh định trả bao nhiêu tiền?"

Cả thế giới im lặng.

Tôn Tư Nguyên gần như không cách nào hô hấp

Tô Hoài Minh giống như một thương gia: "Anh trả giá trước đi, tôi xem coi có bán được hay không."

Tôn Tư Nguyên: "..." Giờ cái này là trọng điểm hả?!

Vấn đề là anh ta rất mất mặt đó!

Anh ta tự mình đa tình đã bị hàng triệu người trong phòng phát sóng trực tiếp nhìn thấy rồi!

Tôn Tư Nguyên đã quen với việc được người khác nâng đỡ, anh ta chưa bao giờ gặp phải tình huống như vậy, vừa xấu hổ vừa giận, không khỏi siết chặt nắm đấm.

Nhưng khi nhìn Tô Hoài Minh, anh ta lập tức nhớ tới khuôn mặt đỏ bừng vì bệnh tật của người này, không hiểu sao cơn tức giận lại biến mất.

Chọc không nổi, chọc không nổi, nếu đυ.ng phải đồ sứ nữa thì rắc rối.

Lần đầu tiên Tôn Tư Nguyên phải chịu thua, không cách nào phát tiết, toàn thân giống như một quả bóng bay sắp nổ tung.