Chương 50: Đứa trẻ bướng bỉnh

Cậu chớp mắt khó hiểu: "Tôi dựa dẫm vào anh khi nào?"

Tôn Tư Nguyên hừ lạnh một tiếng, dùng vẻ mặt “Cậu còn không biết xấu hổ mà nói vậy” nhìn cậu

Tô Hoài Minh cổ quái nhìn Tôn Tư Nguyên, lúc này mới nhận ra rằng trong lòng Tôn Tư Nguyên dường như mình có cái tag gì kì lạ, ngay khi cậu định mở miệng để làm sáng tỏ sự hiểu lầm thì đã bị Tôn Tư Nguyên giành trước.

Tôn Tư Nguyên dễ dàng ôm ba cái túi, muốn Tô Hoài Minh nghỉ ngơi, nhưng người này chưa nói chuyện nhẹ nhàng bao giờ nên vẻ mặt không được tự nhiên: "Cậu cản đường rồi, tránh ra."

Tô Hoài Minh bước sang một bên, chợt có một chiếc ô tô chạy qua, gió thổi bay tóc Tô Hoài Minh, người và xe cách nhau tám thước, tuyệt đối không thể chạm vào nhau được.

Nhưng Tôn Tư Nguyên lại sợ đến mức suýt chút nữa nhảy dựng lên, phản ứng của tương đối khoa trương, dưới tình thế cấp bách một tay anh ta cầm ba cái túi, dùng tay còn lại thô lỗ kéo Tô Hoài Minh vào trong, trong lòng vẫn còn sợ hãi nói: "Cậu đi sát lề đi, đừng có đi ra bên ngoài cho tôi!”

Nói xong, anh ta vẫn cảm thấy lửa giận trong lòng còn chưa trút hết, lạnh lùng nói: "Cậu có nghe thấy không?"

Tôn Tư Nguyên hoàn toàn coi Tô Hoài Minh là một đứa trẻ bướng bỉnh, sợ Tô Hoài Minh lẻn ra ngoài nên đứng bên cạnh Tô Hoài Minh, ý đồ dùng thân thể ngăn cậu.

Tôn Tư Nguyên chân dài bước lớn, để cùng Tô Hoài Minh đi về phía trước, anh ta bước nhanh từng bước nhỏ, tội nghiệp đôi chân dài kia.

Tôn Tư Nguyên trở nên mất kiên nhẫn, không khỏi chặc lưỡi, nhưng trong suốt quá trình anh ta cũng không dám nổi nóng với Tô Hoài Minh.

Quý Minh Triết và Vu Duệ Thành nhìn hành động của hai người, không nói gì.

Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp bùng nổ.

[Trời ơi, Tôn Tư Nguyên cưng chiều Tô Hoài Minh quá! Anh ấy chưa bao giờ làm điều này với bất cứ ai khác! !]

[Cách Tôn Tư Nguyên vừa nói chuyện có chút khí phách đó nha]

[Tôn Tư Nguyên: Chàng trai, tôi thừa nhận thủ đoạn nhỏ của em đã hấp dẫn tôi, bây giờ tôi sẽ cho em một cơ hội để có được tôi.]

[Để thể hiện sự lịch sự, tôi cúi đầu nhẹ]

[Nhắc nhở chút, Tô Hoài Minh đã kết hôn rồi, còn có con riêng, hai người không thể đâu]

[Tại sao không thể, người có chồng không phải càng hấp dẫn hơn sao? (tôi đang nói nhảm cái gì vậy)]

[Dẹp bỏ nội dung bất khả thi, ôm đầu ngồi xổm ở góc tường cho tôi!!]



Suy nghĩ của Tô Hoài Minh và Tôn Tư Nguyên không có cách nào trùng khớp nên lười phản ứng lại, một mình đi ở bên đường cái.

Khi nhìn thấy ba đứa trẻ đi một mình tới, cậu sợ không an toàn nên đưa tay ra nắm tay chúng.

Phó Tiêu Tiêu vẫn còn giận Tô Hoài Minh, chu miệng nhỏ nhắn, nặng nề quay đầu lại, giả vờ như không nhìn thấy, thể hiện sự phản kháng.

Quý Du Du còn có một tay rảnh rỗi, cô bé mấp máy, chủ động đi tới, nắm lấy tay Tô Hoài Minh.

Quý Minh Triết khá bất ngờ khi nhìn thấy cảnh tượng này.

Khi Quý Du Du được hai tuổi, anh ấy và vợ đưa cô bé đi chơi, nhưng chỉ vì một sơ suất sơ suất đã bị một fan cuồng ôm đi.

Mặc dù Quý Du Du nhanh chóng được tìm thấy nhưng Quý Du Du vẫn sợ hãi, rất sợ người lạ và dễ mắc cỡ, suốt ngày bám lấy vợ chồng anh ấy.

Quý Minh Triết cảm thấy áy náy, muốn bù đắp cho con gái mình, nhưng tình huống của Quý Du Du chưa bao giờ khá hơn - đây là lần đầu tiên anh ấy thấy con gái mình chủ động đến gần một người xa lạ mà mới gặp một lần.

Có vẻ như Quý Du Du thực sự thích Tô Hoài Minh.

Nghĩ đến con gái mình là tiểu nhan cẩu, Quý Minh Triết bất đắc dĩ thở dài.

Trong lòng bàn tay Tô Hoài Minh là bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của Quý Du Du, cậu không dám dùng sức vì sợ làm cô bé bị thương.

Tô Hoài Minh đã quen nhìn thấy Phó Tiêu Tiêu nhảy nhót, tính tình không tốt, Tô Hoài Minh đột nhiên không thích ứng được khi ở chung với một đứa trẻ ngoan ngoãn như vậy.

Vu Hiên Hiên nhìn thấy tay kia của Tô Hoài Minh vẫn còn tự do, không biết nghĩ gì mà đột nhiên bước tới, đưa bàn tay nhỏ bé của mình ra nắm lấy tay Tô Hoài Minh.