Chương 7: Hồi phục

Bụng đã no căng, tâm trạng của Tô Hoài Minh cũng trở nên rất tốt, không nhịn được cười híp cả mắt, rất giống một con mèo thoải mái chỉ biết làm biếng.

Cơ thể này đã chịu đói rất lâu, Tô Hoài Minh lại là lần đầu tiên ăn uống đàng hoàng như vậy, khó tránh khỏi không khống chế được lượng ăn, cũng may không bị bội thực.

Lúc đứng dậy chuẩn bị trở về phòng, Tô Hoài Minh nhìn thấy một nhóm người, đứng đầu là quản gia, đang mắt chữ O mồm chữ A nhìn cậu, giống như không quen biết cậu vậy.

Tô Hoài Minh chớp chớp mắt, hỏi: “Đầu bếp có đây không?”

Một người đàn ông với khuôn mặt tròn trĩnh, bụng bia, mặc đồ đầu bếp từ phía sau bước tới, trịnh trọng cúi đầu xuống, nói: “Tiên sinh.”

“Vất vả cho anh rồi.” Tô Hoài Minh nói tiếp: “Tôi rất thích cơm anh làm, sau này cứ tiếp tục làm theo tiêu chuẩn như vậy nhé.”

Từ lúc tới nhà này, Tô Hoài Minh vẫn luôn an tĩnh, trước giờ chưa từng chủ động bắt chuyện với ai. Nhìn thấy nụ cười của Tô Hoài Minh, đầu bếp có chút thụ sủng nhược kinh, vội vàng nói: “Vâng, đây đều là những thứ tôi nên làm, rất vinh hạnh nhận được sự yêu thích của ngài.”

Tô Hoài Minh lại nói chuyện với anh ta thêm mấy câu, sau đó trở về phòng mình, chuẩn bị ngủ bù sau khi tiêu hoá xong.

***

Những ngày này, cậu ngoài ngủ ra thì chỉ có ăn, tâm trạng tốt hơn bao giờ hết, cộng thêm với năng lực hồi phục của người trẻ tuổi rất mạnh, cơ thể đã khoẻ mạnh lên không ít.

Nhưng thể chất cậu yếu ớt, chỉ cần vận động mạnh, phản ứng của cơ thể sẽ vô cùng khoa trương.

Cũng may Tô Hoài Minh chỉ muốn sống thoải mái, trước giờ sẽ không để bản thân bị mệt.

Qua vài ngày, trên mặt Tô Hoài Minh cũng có thêm chút thịt, cằm tròn hơn một chút, má không còn cảm giác lõm vào nữa, da dẻ cũng khôi phục huyết sắc, ánh mắt cũng sáng sủa lên rất nhiều, cả người không còn bị che phủ bởi một lớp xám xịt ảm đạm nữa.

Tô Hoài Minh ngày ngày làm ổ trong nhà, lúc cậu định bụng cứ làm ổ mãi mãi như vậy, bỗng nhiên lại nhận được cuộc điện thoại của người quản lý.

Lúc này Tô Hoài Minh mới nhớ tới nguyên chủ là một minh tinh nhỏ.

“Tô Hoài Minh, hôm nay cậu tới công ty một chuyến đi.” Người quản lý dùng ngữ khí ra lệnh nói.

Tô Hoài Minh thuận miệng hỏi: “Công ty ở đâu cơ?”

Đầu bên kia điện thoại an tĩnh trong giây lát, ngữ điệu của người quản lý vì kinh ngạc mà cao lên không ít: “Cậu chỉ nghỉ vài ngày mà quên mất địa chỉ công ty á?!”

Tô Hoài Minh lấp liếʍ nói: “Gần đây tôi bị thiếu ngủ, trí nhớ trở nên không tốt cho lắm.”

Người quản lý biết trạng thái tinh thần của Tô Hoài Minh không tốt, bị rối loạn giấc ngủ, liền chấp nhận cách nói này: “Chốc nữa tôi gửi địa chỉ cho cậu, hai giờ chiều tới công ty, không được tới muộn.”

Nói xong, người quản lý còn chẳng đợi Tô Hoài Minh trả lời, trực tiếp ngắt điện thoại.

Tô Hoài Minh nghe thấy tiếng báo máy bận đầu bên kia điện thoại, cũng hiểu đây là cách thức giao tiếp giữa người quản lý và nguyên chủ từ trước tới nay.

Trước khi ký hợp đồng, công ty quản lý đã hứa hẹn rất nhiều, nguyên chủ thiếu thốn kinh nghiệm, không ghi những thứ này vào hợp đồng, bị lừa vô cùng thảm thiết.

Vừa ký hợp đồng xong, người quản lý đã lật mặt ngay, toàn bộ tài nguyên đã hứa hẹn đều không thèm thực hiện, còn ưu ái một người mới khác, lúc nào cũng ép nguyên chủ nhượng bộ, thậm chí còn sắp đặt nguyên chủ làm hòn đá kê chân cho người mới leo lên.