Chương 9: Tìm một đứa trẻ nghịch ngợm

Tô Hoài Minh tới phòng làm việc mà người quản lý đã nói, uống xong một cốc nước, người quản lý mới chậm rì rì đi tới, không hề có chút cảm giác áy náy nào vì tới muộn.

“Còn năm ngày nữa sẽ phải đi ghi hình show truyền hình thiếu nhi, hôm nay tổ tiết mục sẽ phát trailer.” Người quản lý khoanh chân ngồi phía đối diện, vẻ mặt vô cùng kiêu ngạo: “Lần này tôi gọi cậu tới là vì có chút chuyện cần phải nhấn mạnh.”

Tô Hoài Minh khựng lại một chút, hỏi: “Bắt buộc phải tham gia chương trình truyền hình à?”

Nghe thấy vậy, người quản lý nhíu mày thật chặt, khó chịu nói: “Hợp đồng đã ký rồi, cậu không muốn đi cũng được thôi, nhưng cậu phải đền bù 2000 vạn tiền vi phạm hợp đồng, số tiền này cậu kham nổi không?”

“Nếu như lúc đầu anh thực hiện lời hứa, đem tài nguyên vốn có cho tôi, số tiền vi phạm hợp đồng này sao tôi lại có thể không bồi thường nổi chứ?” Tô Hoài Minh nhàn nhạt nói.

Người quản lý không ngờ rằng Tô Hoài Minh không hề nhượng bộ, còn nhắc lại chuyện xưa cũ, giống như bị xúc phạm, thẹn quá hóa giận nói: “Tô Hoài Minh, cậu đã là một người trưởng thành rồi, ánh mắt phải nhìn về phía trước, đừng có ôm khư khư mấy chuyện cũ vụn vặt đó nữa!”

Tô Hoài Minh đã hạ quyết tâm phải thoát khỏi công ty này sớm nhất có thể, nhưng vẫn thiếu một ít chứng cứ.

“Anh không thừa nhận à?” Tô Hoài Minh cố ý gợi ra chủ đề nói chuyện, nhìn thẳng vào người quản lý, ánh mắt sáng bừng, không hề sợ sệt, giống như có thể nhìn thấu nội tâm của người quản lý vậy.

Người quản lý trong lòng hoảng hốt, cảm thấy Tô Hoài Minh không giống như trước đây nữa, giọng điệu vô thức trở nên hòa hoãn hơn: “Lúc đầu đúng là tôi đã hứa hẹn với cậu rất nhiều, nhưng những thứ này không được pháp luật bảo vệ, hiện giờ cậu đi tố cáo tôi cũng vô ích thôi. Tôi khuyên cậu vẫn nên ngoan ngoãn nghe lời thì hơn, nói không chừng sau này tôi sẽ chia cho cậu chút tài nguyên đấy.”

Tô Hoài Minh hơi rũ mắt, nhìn ánh sáng không ngừng nhấp nháy của bút ghi âm.

Từ góc nhìn của người quản lý, Tô Hoài Minh giống như đang buồn bã vậy, anh ta trước nay mềm nắn rắn buông, lại khôi phục thái độ như cũ: “Tôi là quản lý của cậu, đương nhiên luôn muốn tốt cho cậu, cậu chỉ cần ghi hình cho tốt show thiếu nhi này, tôi nhất định sẽ cho cậu tài nguyên tốt.”

Tô Hoài Minh nghĩ tới số tiền tiết kiệm trước mắt của mình, cậu quả thực không trả nổi tiền vi phạm hợp đồng của chương trình truyền hình, hơn nữa, cậu cũng không muốn nhờ Phó Cảnh Phạn giúp đỡ.

Phó Cảnh Phạn không chắc sẽ giúp đỡ cậu, cho dù chịu đưa tiền cho cậu thì sau khi ly hôn, cậu cũng phải trả lại tiền.

Hơn nữa, thù lao của show thiếu nhi này cũng khá hậu hĩnh, hiện giờ kiếm chút tiền cũng coi như chuẩn bị cho cuộc sống dưỡng lão về sau.

“Được rồi.”

Thấy Tô Hoài Minh đã thỏa hiệp, lúc này người quản lý mới thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục nói: “Hoài Minh, cậu phải hiểu rõ, dựa vào địa vị của cậu là không đủ để tham gia chương trình này đâu, tổ tiết mục mời cậu là muốn tạo chủ đề. Cậu tìm một đứa trẻ nghịch ngợm cùng cậu tham gia chương trình, tạo tí chủ đề trong lúc ghi hình, tốt nhất là giao lưu với mấy gia đình cha mẹ con cái khác…”

Người quản lý ho một tiếng, ý vị sâu xa nói: “Cậu hiểu ý tôi chứ.”