Chương 33: Chỗ Kia Bị Anh Làm Đến Sưng Lên Rồi

Lúc Doãn Dung rời giường thì nhìn thấy dấu vết trên người đã được rửa sạch sẽ. Hôm qua cô bị Tiêu Khải thay đổi tư thế rất nhiều lần, mãi đến khi dùng hết bαo ©αo sυ Tiêu Khải mới bỏ qua.

Buổi sáng cô thức dậy liền cảm thấy tiểu huyệt rất đau, lúc đi vệ sinh lại càng nóng rát, lúc bước đi cũng cảm thấy rất không thoải mái.

Tiêu Khải ở trong phòng bếp, thấy Doãn Dung đã dậy liền gọi đi qua ăn điểm tâm.

Doãn Dung bĩu môi, chậm rãi đi tới, Tiêu Khải thấy cô không vui, lo lắng hỏi: "Sao vậy, không khoẻ à?”

Doãn Dung gật đầu, trong mắt đầy sự uất ức, nhỏ tiếng nói: “Chỗ đó đau.”

“Chỗ đó?" Tiêu Khải sửng sốt: "Chỗ nào?”

Doãn Dung chỉ vào chân mình, đỏ mặt nói: "Tối hôm qua... tối hôm qua...

Tiêu Khải hiểu ra, ôm Doãn Dung hôn một cái: “Ngoan, ăn cơm trước, lát nữa anh đi ra ngoài mua thuốc cho em.”

Hai người ở nhà ăn cơm xong, Doãn Dung lấy laptop của Tiêu Khải đi vào phòng sách lên mạng học, còn Tiêu Khải thì ra ngoài mua thuốc.

Doãn Dung đang ở nhà học thì đột nhiên nghe thấy tiếng chuông cửa, cô nghĩ là Tiêu Khải nên chạy đi mở cửa, đi tới cửa lại nhìn thấy trên màn hình hiển thị gương mặt của Lý Mộng Kỳ.

Doãn Dung bất đắc dĩ mở cửa, Lý Mộng Kỳ nhìn thấy Doãn Dung mở cửa, trên mặt hiện lên một tia cảm xúc phức tạp.

"Cô đến đây làm gì?" Doãn Dung lạnh nhạt nói: “Tiêu Khải không ở nhà. "

“Tôi đến để gặp cô." Lý Mộng Kỳ xem nhẹ thái độ của Doãn Dung, tự đi thẳng vào cửa, sau khi thay giày xong bước vào nhà, cô ta đi dạo một vòng, đánh giá cách trang trong phòng khách, cười nói: "Vẫn giống như lúc trước tôi tới."

Đã là trà xanh còn dám lên tiếng! Trong lòng Doãn Dung thầm mắng, ngồi xuống ghế sô pha phòng khách, xem Lý Mộng Kỳ rốt cuộc muốn làm cái gì.

"Hai người đã qua lại bao lâu rồi?" Lý Mộng Kỳ ngồi xuống sô pha đơn bên cạnh Doãn Dung, ánh mắt nhìn thẳng vào Doãn Dung, đi vào vấn đề.

"Có liên quan gì đến cô không?" Doãn Dung đánh giá Lý Mộng Kỳ từ trên xuống dưới, cô ta có lẽ khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi. Buổi sáng nhìn có vẻ tiều tuỵ hơn đêm qua. Không biết có phải do bị mình kí©h thí©ɧ nên cả đêm không ngủ hay không.

Lý Mộng Kỳ nhẹ nhàng mỉm cười: “Tôi và lão Tiêu quen nhau từ thời trung học cơ sở, bố mẹ cậu ấy cũng rất thích tôi, chúng ta ở bên nhau…"

Doãn Dung không nhịn được ngắt ngang: “Cô đến đây để muốn kể lịch sử tình yêu của hai người à? Xin lỗi, tôi không quan tâm, ngay cả khi tôi muốn nghe, tôi có thể hỏi Tiêu Khải, không cần cô nói với tôi. Nếu không còn gì nữa, xin vui lòng rời đi.”

“Tôi muốn hai người chia tay." Lý Mộng Kỳ lấy ra một tấm chi phiếu từ trong ví: “Cô có thể tự điền số."

Doãn Dung cầm lấy chi phiếu nhìn thoáng qua rồi đặt trở lại trên bàn: “Tôi không muốn."

“Cô không xứng với cậu ấy, cũng không thích hợp với cậu ấy. Những gì cậu ấy cần là một người phụ nữ có hoàn cảnh gia đình tương đương, có thể giúp cậu ấy thực hiện ước mơ của mình. " Giọng điệu của Lý Mộng Kỳ mang theo sự khinh thường, người phụ nữ trước mắt ngoại trừ trẻ tuổi thì không có gì cả. Gương mặt xem như cũng trong sáng đáng yêu, nhưng cũng không phải là người đẹp gì, tuy rằng cô ta không biết tại sao Tiêu Khải lại tìm được người bạn gái như vậy, nhưng trong lòng cô ta xem thường Doãn Dung.

“Có xứng hay không cũng không đến lượt cô xen vào” Doãn Dung đứng lên nói: “Nếu như cô đến để nói những thứ này, vậy thì tôi không muốn nghe, mời cô ra ngoài.

Tiếng ấn mật mã truyền đến từ bên ngoài, Tiêu Khải xách túi nilon, không chú ý tới đôi giày cao gót xuất hiện ở cửa.

"Dung Dung, anh mua thuốc rồi, em học xong…"

Tiêu Khải cúi đầu đi về phía phòng khách, vừa ngước mắt liền nhìn thấy Lý Mộng Kỳ ngồi trên ghế sô pha và Doãn Dung thì đang khóc ở bên cạnh.

Tiêu Khải vội vàng để đồ trong tay xuống, nhanh chóng bước đến đến bên cạnh Doãn Dung, ôm cô vào trong ngực, nhẹ nhàng vuốt ve lưng: “Sao lại khóc?”

Ánh mắt của Lý Mộng Kỳ nhìn Doãn Dung ở phía sau theo hướng của Tiêu Khải, cô ta vốn cũng không biết Doãn Dung khóc từ khi nào! Người gì vậy, lúc nãy còn chống nạnh kêu mình ra ngoài, vừa nhìn thấy Tiêu Khải trở về sao nước mắt đã chảy xuống rồi à?

Tiếu Khải quay đầu lại trừng mắt nhìn Lý Mộng Kỳ: “Cô đến làm cái gì?! Đã chia tay lâu như vậy rồi, còn như âm hồn không tan, nơi đây không hoan nghênh cô!”

"Chị gái này nói cho em tiền... bảo em chia tay với anh ... huhu..." Doãn Dung tựa vào trong ngực Tiêu Khải khóc lóc: “Em không muốn, chị ấy nói em không xứng với anh, em biết em không xứng với anh... Nhưng em không muốn chia tay anh, em muốn ở bên anh..."

Tiêu Khải dỗ dành Doãn Dung: “Cái gì mà không xứng chứ, là anh mặt dày theo đuổi em, Dung Dung không khóc, ngoan."

Lý Mộng Kỳ nhìn cảnh tượng ở trước mắt, trong lòng tức giận đến nghiến răng nghiến lợi: “Tiêu Khải, tôi..."

"Đi ra ngoài." Tiêu Khải cũng không thèm ngẩng đầu lên, chỉ nói.

"Cậu sẽ hối hận!" Lý Mộng Kỳ hít sâu một hơi, để lại một câu rồi đóng cửa rời đi.