Chương 10

Tống Tư Âm đang im lặng mà ngồi ở trên sô pha, trong tay cầm bản nháp và bút đang vẽ cái gì đó.

Cô đến gần gần hai bước, lập tức sững sờ tại chỗ.

Là tranh chân dung của nghi phạm.

Cùng bức họa của Chu Đồng vừa mớ gửi đến, có 7 phần giống nhau.

Cô kinh ngạc nhìn về phía Tống Tư Âm, vậy mà em ấycó thể mô phỏng chân dung!

“em học qua mô phỏng chân dung?’

“A!” Tống Tư Âm bị âm thanh đột nhiên toát ra dọa hết hồn, quay đầu, “tỷ tỷ, chị đừng có bỗng nhiễn mà xuất hiện a, dọa em hết hồn.”

Hạ Lam đưa tay qua cầm bản nháp, “em dựa vào video trên mạng vẽ sao?”

“Ừ, toàn bộ trên mạng đều đang tìm người này, thật là người giống con chó vậy, rõ ràng khuôn mặt giống người, làm thì lại đều là những việc không phải người làm!”

“em đi theo chị.”

Hạ Lam cầm tay của cô, đem người kéo vào thư phòng, sau đó đặt trên ghế dựa của cô ấy, “video trên mạng là bản sao phụ, rất mờ nhạt, em nhìn xem cái này, hoàn thiện bức họa của em đi.”

Trong lòng của cô có chút phỏng đoán, nhưng vẫn chưa có biện pháp chứng thực.

Tống Tư Âm nhìn chằm chằm video giám sát, kinh sợ mở miệng lớn, “chị, sao chị lại có video giám sát này?”

“Làm chính sự trước, còn có lời khai của nhân chứng, đặc trưng của nghi phạm, khuôn mặt tròn, mũi tẹt, hơn 20 tuổi, nhưng nhân chứng là một ông già hơn 60 tuổi, lời khai của ông không thể tin hoàn toàn.”

“Mặt tròn….. thảo nào em cảm thấy tỉ lệ của hắn có vấn đề, là em đánh giá sai rồi.”

Bức họa là dùng bút gel để vẽ, không thể sửa chữa tranh gốc, cô mở ra trang tiếp theo, vừa muốn động bút, thì bị người nắm lấy tay.

Một cây bút chì được nhét vào trong tay cô.

“Dùng cái này.”

Tống Tư Âm ngẩng đầu liếc nhìn cô ấy một cái, một nụ cười ngọt ngào, “cảm ơn tỷ tỷ.”

Sau đó cúi đầu, bắt đầu nghiêm túc vẽ nhân vật, lúc lúc lại ngẩng đầu nhìn một cái video giám sát,

Hạ Lam đứng ở trước bàn công tác, lẳng lặng nhìn cô vẽ.

Lúc nổi khùng, giống như chú chó nhỏ giận giữ.

Lúc uống say, giống mèo nhỏ cứ bám dính lấy người ta.

Lúc vẽ tranh…..

Đúng là tự tin đến chói mắt !

“Vẽ xong rồi.”

Tống Tư Âm đặt bút xuống, cầm lấy bản thảo, “cái người cặn bã này!”

Hạ Lam cúi người tới gần cô, tầm mắt dừng ở nhân vật trên bức họa.

“Tỷ tỷ, chị nói xem em có cần đem người này đăng lên mạng, cho mọi người cùng nhau bắt tên căn bã này.”

“Đừng.”

Hạ Lam kéo xuống tranh chân dung, sau đó chụp một bức ảnh gửi cho Chu Đồng, còn kèm một câu: tham khảo bức tranh chân dung này.

Tống Tư Âm vẽ bức tranh chân dung này cùng Chu Đồng gửi tới có chút khác nhau, cô không thể hoàn toàn tin Tống Tư Âm, mà phủ định họa sĩ vẽ chân dung bên phía đốn cảnh sát, chỉ có thể cho Chu Đồng tham khảo một chút.

“Tỷ tỷ, bây giờ chị có thể nói rồi chứ, sao chị lại có video giám sát này? Cái này hẳn là của nội bộ bên phía cảnh sát a?”

“Bạn chị gửi cho.”

Tống Tư Âm lộ ra ánh mắt giảo hoạt, “bạn chị là nội bộ bên cảnh sát sao?”

Hạ Lam nheo mắt, đến gần cô, “em muốn nói cái gì?”

“đây hẳn là cơ mật đi? Cán bộ thi hành luật dễ dàng đem chứng cứ cho người ngoài xem, là cố tình vi phạm a.”

Hạ Lam đáp lại cô bằng một nụ cười nhạt, “em làm sao biết được chị là người ngoài?”

Tống Tư Âm trợn mắt.

“Tiểu muội muội, chị đối với anh trai em không có hứng thú, đừng loạn khiên tơ hồng.”

*乱牵红线:loạn khiên tơ hồng (là câu ẩn dụ về việc thúc đẩy hôn nhân, thành đôi)

Vỗ nhẹ mặt của cô, Hạ Lam đứng dậy rời khỏi thư phòng.

Tống Tư Âm ngơ ngác ngồi một hồi lâu.

Lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Tống Tư Trác: “xảy ra chuyện lớn rồi, hình như anh có đối thủ cạnh tranh, còn là cảnh sát hình sự!”

Khống đến 30 giây, Tống Tư Trác liền gọi gọi đến.

“Muội muội, chuyện gì xảy ra?”

“Hạ Lam có một người bạn rất thân thiết, không phải người ngoài, nghe ý tứ kia, hẳn là cảnh sát hình sự!”

“đáng tin cậy, cảnh sát hình sự a.....”

Tống Tư Âm lập tức cười trên nỗi đau người khác, nói: “hình như anh không có đất diễn nữa rồi, ài, một đại mỹ nữ như vậy, chân dài kia, xương quai xanh kia, khí chất hai mét tám và sự quyến rũ đầy mê hoặc kia......chậc chậc, xem ra là anh không xứng!”

“Chết rồi, Tống Tư Âm, em cùng Hạ Lam đều rất gần rồi? Em còn thấy gì khác tốt không?”

Nhớ tới sáng nay nhìn thấy một màn câu người, đột nhiên tim cô đập loạn lên.

“Muội muội.....”

“Tống Tư Trác, em cảm thấy anh không khuất phục được Kiểu phong cách ngự tỷ của Hạ Lam.” đây là lời nói trong lòng của cô, thật sự không thể tượng tượng nổi Hạ Lam bị một người đàn ông đặt ở dưới thân.

Luôn cảm thấy..... Hạ Lam hẳn là đứng ở nơi cao nhất, nữ vương bễ nghễ thiên hạ.

“em còn là em gái bảo bối của anh không vậy? Nữ nhân ưu tú như vậy, em không muốn cô ấy làm chị dâu của em? Em nhẫn tâm để cô ấy bị con heo khác vây quanh?”

“ờ......” hình như thật có chút không muốn, con heo nhà mình thì tốt xấu gì cũng hiểu rõ.

Nghĩ đến có nam nhân khác đến gần Hạ Lam, hôn môi cô ấy, vuốt ve cô ấy, Tống Tư Âm thân thể vội vàng run rẩy, “không được!”

“Đúng, hạnh phúc của anh toàn bộ dựa vào em rồi, chị dâu này em giúp anh truy đuổi về đây, em còn sợ sau này em và chị dâu mâu thuẫn sao?”

“Em tận lực, nhưng là truy không kịp, không phải chuyện của em.”

“Được, đây mới là em gái tốt của anh!”

Tắt điện thoại, Tống Tư Âm lao ra khỏi thư phòng, “tỷ tỷ ~”

“làm gì?”

Âm thanh từ phòng ngủ truyền đến.

Cô nghĩ cũng không nghĩ rồi lao vào, đẩy cửa phòng ngủ ra, cái lưng trắng nõn, chiếc mông tròn trịa......

“Ra ngoài!”

Hạ Lam thấp giọng một tiếng.

Tống Tư Âm mặt đỏ lên, vội vàng xoay người, nhỏ giọng thanh minh, “đều là nữ nhân, sợ cái gì.”

Hạ Lam rất nhanh thay xong quần áo, đi tới, đem người ép vào tường.

“Vào cửa gõ cửa, có biết không vậy?”

“Em sai rồi, tỷ tỷ, xin lỗi.”

Cô đáng thương mà hai tay chấp lại cầu xin tha thứ.

Hạ lam nhìn cô, một lúc lâu, thở dài, những khớp ngón tay gõ vào trán của cô, “lần sau nhớ gõ cửa.”

“vâng ạ!”

Tống Tư Âm ngoài miệng thành thật đáp lời, mà trong lòng lại nghĩ, cơ thể quá đẹp rồi, đáng tiếc không xem được nhiều thêm chút.