Chương 11

Vào lúc ban đêm, cô cầm lấy bút và giấy mượn được, bắt đầu vẽ tranh trên bản nháp.

Thời gian nửa giờ, một người nữ nhân khỏa thân trên giấy.

Nhìn chằm chằm người khỏa thân trên bức tranh, Tống Tư Âm chống cằm nghĩ, nếu như Hạ Lam có thể làm người mẫu cho cô thì tốt rồi, cô nhất định có thể phác họa ra bức tranh khỏa thân tương đương với bức vẽ của Nick cho Rose.

Nằm xuống, mở ra điện thoại, ở bản ghi nhớ viết xuống sự việc xảy ra trong một ngày hôm nay.

Đếm ngược thời gian cách ly 13 ngày.

Vẽ một bức chân dung của tên cặn bã làm cho tâm tình cực kém, nhưng không cẩn thận nhìn thấy mỹ nhân khỏa thân, rửa sạch mắt rồi, không có nảy sinh ra mâu thuẫn, chị dâu tương lai này, mình rất vừa ý, ngày mai phải tiếp tục nỗ lực tác hợp chị ấy và anh trai!

……

Ngày thứ ba bị âm thanh của bản tin đánh thức, Tống Tư Âm đã không nổi giận nữa, cô ai oán mà rời giường, ra ngoài, đi thẳng đến phòng bếp.

Hai ba quả trứng luộc với cà chua.

Đem khay đựng thức ăn đặt xuống bàn, kèm theo một chút tức giận.

Hạ Lam chạy xong, từ máy chạy bộ xuống, đi tới trước bàn ăn, liếc mắt nhìn bữa sáng, “làm chỗ này lừa gạt chị à?”

Không có trả lời.

Hạ Lam nhìn Tống Tư Âm một khuôn mặt toát ra đυ.c ngầu như sắp nhỏ nước, miệng lên cao, trong lòng muốn cười, nhưng vì để tránh làm phiền ai đó, cô vẫn là nhịn xuống.

Hai người một người hai quả trứng, một chút sốt cà chua.

Ăn xong bữa sáng, Tống Tư Âm đợi Hạ Lam đi làm việc, sau đó ngồi xổm ở ban công gọi điện thoại cho bạn chí cốt.

“Manh manh, tao ủy khuất quá, tao ủy khuất sắp chết rồi.”

“Âm âm, mày sao vậy?” Điền Hiểu Manh ở đầu kia điện thoại lo lắng hỏi thăm.

Hai người sinh ra ở một bệnh viện, Tống Tư Âm thì nhỏ hơn nửa tháng, từ nhà trẻ, tới cấp 3. Hai người đều như hình với bóng.

Lúc nhỏ Tống Tư Âm thường xuyên cười nhạo đến hai người đi vệ sinh cũng đều tay trong tay, dứt khoát sau này kết hôn, suốt đời cũng ở cùng nhau.

“Có người ngược đãi tao, không cho tao ngủ ngon lành, còn bắt tao dậy sớm nấu bữa sáng!”

“Ai vậy? lá gan lớn như vậy?”

Sự tức giận dậy sớm của Tống Tư Âm. Ngoại trừ người nhà, thì Đường Hiểu Manh là rõ nhất, trước khi cao khảo, vì bất đắc dĩ, đến trường không thể không dậy sớm, thời gian buổi sáng mỗi ngày đều là nhược điểm của Tống Tư Âm, ai cũng không muốn tới gần cô, tới gần liền bị nổi khùng.

Sau này lên đại học, vì không có quy định phải dậy sớm, tức giận khi dậy sớm của Tống Tư Âm ngày càng lớn, nhưng cũng không có người đi ầm ĩ làm phiền cô.

“Chị dâu tương lai của tao.”

“Hả…… Tống Tư Trác còn có người muốn á?”

Hai đầu điện thoại trầm mặc vài giây, đột nhiên cùng lúc cười lên.

“hahaha, câu hỏi tu từ của mày quá ngắn rồi, tao nói với mày, là hắn nhìn trúng cái nữ nhân xinh đẹp, vừa vặn tao với cô ấy cách ly cùng nhau, tao đang phải truy lão bà giúp hắn, truy được rồi, thì sau này tao không sợ mâu thuẫn giữa chị dâu và em gái rồi.”

“Là người như thế nào vậy?”

“Đại mỹ nữ á, tao cũng chưa gặp qua nữ nhân đẹp như vậy nữa.”

Tống Tư Âm liền đem toàn bộ sự việc phát sinh khi ở chung với Hạ Lam trong hai ngày này kể cho Manh Manh.

“Pháp y, ngưỡng mộ quá đi, chẳng trách Tống Tư Trác thích, hắn từ nhỏ đã thích ngự tỷ, lúc trung học hắn còn bảo chúng ta giúp hắn gửi thư tình cho học tỷ ở cao trung.”

“Không sai, xấu hổ chết mất.”

Hai người bắt đầu trò chuyện qua điện thoại, chờ Hạ Lam đi ra, đứng bên cạnh cô nghe đến 3 phút cũng không phản ứng lại.

Chờ Tống Tư Âm nói tới: “Manh Manh, tao cảm thấy hình như tao còn đang dậy thì, mấy ngày này ngực của tao đau……” lúc này, Hạ Lam cuối cùng nhịn không được, ho nhẹ một tiếng.

“A!!!”

Tống Tư Âm quay đầu nhìn thấy Hạ Lam, thét chói tai tắt điện thoại, “Chị, chị nghe được bao nhiêu rồi?”

Mặt của cô đỏ như trái táo.

Hạ Lam không có hứng thú nhìn cô, “từ lúc em nói em hình như có cái mụn ở trên mông.”

“A! chị, chị, chị có biết là phi lễ chớ nghe a!”

“Đây là ban công nhà chị, hơn nữa lúc chị đi tới, gọi em một tiếng, đáng tiếc em đang cực kỳ hứng thú mà nói cái mông của em có cục mụn.”

“Đừng, đừng nói nữa.”

Cô muốn tìm chỗ nào để chui xuống, đề tài riêng tư như vậy sao lại bị Hạ Lam nghe được cơ chứ, vậy cô còn giữ hình tượng thế nào đây!

“Được rồi, nói chính sự, nói với em một tin tức tốt.”

“Bây giờ còn có tin tức tốt gì nữa chứ……”

“Nghi phạm kia bị bắt được rồi.”

Tông Tư Âm ngẩng đầu mạnh lên, sự ngượng ngùng trong mắt lúc nãy giờ lấy mắt thường có thể thấy tốc độ cực nhanh biến thành mừng rỡ, “Thật sao?”

“Ừ, bức họa của em giúp rất lớn đó!”

Tống Tư Âm bổ nhào tới, ôm lấy Hạ Lam, “quá tuyệt vời rồi! cuối cùng cũng bắt được tên cặn bã đó rồi!”

“Bức họa của em có tác dụng rất lớn!”

Hạ Lam cũng không nghĩ tới, cuối cùng hỗ trợ việc bắt nghi phạm vậy mà là bức họa của Tống Tư Âm , Chu Đồng gửi ảnh nghi phạm tới, cô vừa thấy, cùng họa sĩ vẽ chân dung ở đồn cảnh sát có 5 phần giống nhau, nhưng Tống Tư Âm vẽ bức họa lại có đến 7,8 phần giống nhau!

Này quả thực là chuyện không thể xảy ra.

Chu Đồng cũng kinh ngạc, “chị mời cao thủ ở đâu vậy?”

Hạ Lam không thể nói cho hắn, không phải cao thủ gì cả, chỉ là một tiểu nha đầu còn chưa tốt nghiệp đại học, hơn nữa còn bị bản thân nhất thời xúc động, đưa về nhà.

Cuối cùng chỉ có thể nói là một người bạn giúp.

Nhìn thấy Tống Tư Âm hạnh phúc như một đứa trẻ ôm cô, Hạ Lam khẳng định ý nghĩ ban đầu trong lòng.

Tống Từ Âm có thiên phú làm họa sĩ vẽ chân dung.

Có rất nhiều người có thể vẽ, chuyên nghiệp hoặc không chuyên nghiệp, nhưng cô vậy mà có thể vượt qua một vị họa sĩ vẽ chân dung chuyên nghiệp, đây hẳn là tài năng bẩm sinh.

“Tỷ tỷ, chị nói em cũng giúp được nữa?”

Hạ Lam đẩy cô ra, kéo ra khoảng cách của hai người, “không sai, em giúp được rất nhiều, nhưng mà không có giải thưởng công dân.”

Tống Tư Âm khoát tay, “em không để ý, có thể bắt được nghi phạm kia là được rồi, vậy hắn sẽ bị chịu hình phạt đi?”