Chương 15

“huhuhu! Tỷ tỷ em sai rồi!”

“em thật sự là sợ hãi mà! Em bảo đảm lần này sau khi vào ngủ, tuyệt đối không lộn xộn nữa, nhất định ngủ cách xa chị!”

Mặc kệ Tống Tư Âm kêu gọi như thế nào, Hạ Lam ở bên trong, bộ dáng đều là thờ ơ.

Dần dần, âm thanh ở ngoài cửa im lặng xuống, không còn động tĩnh gì hết.

Hạ Lam nghĩ là cô không ở đó làm ầm ĩ nữa, tưởng là cuối cùng cũng về phòng của bản thân đi ngủ rồi, trở mình trầm lắng mà đi ngủ.

Tia nắng đầu tiên của sáng sớm chiếu lên gò má Hạ Lam, cô theo bản năng mà mở măt.

Đồng hồ sinh học của rất nhiều năm, thậm chí cô đều không cần đồng hồ báo thức, bản thân đều có thể tỉnh dậy.

Theo thường lệ đẩy ra cửa phòng, Hạ Lam muốn đi đến phòng khách bật bản tin buổi sáng, ai ngờ khi mở của trong phút chốc, cửa phòng có cái gì đó cản trở.

Tiếp theo là một âm thanh rầm rì .

Đồng tử co rút mạnh, Hạ Lam dường như ý thức được gì đó, cúi đầu xuống xem.

Chỉ thấy một dáng người nhỏ bé đang mân mê chiếc chăn mỏng, cuộn tròn ở ngoài cửa, giống như là một con mèo hoang bị người vứt bỏ.

Chứng kiến cảnh này, Hạ Lam vừa tức lại vừa bất đắc dĩ.

Cô giơ tay véo mũi Tống Tư Âm cho tỉnh dậy, giọng nói có chút lạnh lùng: “không biết về phòng mà ngủ sao?”

Tống Tư Âm mặt đỏ, mở đôi mắt lờ mờ ra, với âm thanh khàn khàn trả lời.

“tỷ tỷ. em sợ……”

“một khi nhắm mắt lại thì sẽ là thi thể chết không nhắm mắt đuổi theo cắn em.”

Gió lạnh cả một đêm, làm cho giọng nói của Tống Tư Âm biến thành khàn khàn, Hạ Lam có chút mềm lòng, đành phải đưa tay kéo cô lên.

Đầu ngón tay chạm vào làn da của Tống Tư Âm, cảm thấy nóng bỏng làm cho Hạ Lam theo bản năng mà nhíu mày.

Nóng quá.

Thế mà lại phát sốt rồi.

Tống Tư Âm cơ thể nóng có chút mơ hồ mở mí mắt và nhìn Hạ Lam, nói to: “tỷ tỷ, đầu của em đau quá……em khó chịu……em không phải là dương tính đấychứ?”

“ngậm cái miệng quạ đen lại!”

Hạ Lam bất đắc dĩ mà thở dài một tiếng, trước đem người ôm vào giường của bản thân đã.

“mấy ngày này xét nghiệm RT-PCR báo cáo cho thấy là âm tính, chắc là cảm cúm bình thường, nhưng mà vì để an toàn, nhân viên công tác chúng tôi mấy ngày này sẽ sắp xếp người đến của kiểm tra 1 ngày 2 lần, hãy chú ý đến tình hình của bệnh nhân.”

Sau khi báo cáo đơn giản, nhân viên y tế làm xét nghệm xong, lời nói thấm thía để căn dặn.

Tống Tư Âm lúc này đang bọc chăn, ngồi trên giường, không ngừng gật đầu, khôn ngoan giống một con sâu to.

“em nghe thấy rồi, em nhất định sẽ ngoan ngoãn dưỡng bệnh, tuyệt đối không đem đến phiền phức cho mọi người.”

Nhân viên y tế hài lòng rồi gật đầu, bác gái bên cạnh là ủy ban khu phố nhìn Hạ Lam với ánh mắt hơi gay gắt,

“cháu cũng thật là, làm chị gái sao có thể nhốt em gái ở ngoài cửa phòng cơ chứ?”

Hạ Lam: ……

Nếu không phải là tối hôm qua Tông Tư Âm ngủ lăn qua lăn lại, thì cô làm sao có thể đuổi em ấy ra ngoài chứ?

Tống Tư Âm bên cạnh làm như có thật mà trốn ở phía sau nhân viên y tế, không ngừng gật đầu, bộ dáng kia, cực kỳ giống cáo mượn oai hùng, con hồ ly đắc ý.

“được rồi, các người nghỉ ngơi tốt đi! Chúng tôi trước đi xét nghiệm cho những hô gia đình khác trong hành lang.”

Một tiếng răng rắc, của phòng khóa lại, Hạ Lam tự thân đi tiễn nhân viên y tế, đôi tay Hạ Lam vây quanh, hơi nhướng mày, im lặng mà nhìn chăm chú Tống Tư Âm.

“mới vừa rồi em……gật đầu rất vui mừng a?”

Âm thanh lạnh lùng trong không gian vang vọng, Tống Tư Âm theo bản năng co rút cổ lại, dè dặt mở miệng.

“vừa nãy bác gái nói rồi, chị phải chăm sóc tốt cho em……”

“như thế nào? Tướng ngủ của bản thân không tốt, phát sốt rồi, còn muốn chị đến hầu hạ em sao?”

Tống Tư Âm không ngừng vội vàng gật đầu, lại lắc lắc đầu, đáng thương như vậy mà nhìn Hạ Lam.

“tỷ tỷ, em biết chị là một tiểu tiên nữ người đẹp thiện tâm, sẽ không vứt bỏ em như vậy, đúng không?”

“tỷ tỷ, chị là tốt nhất ~”

Sở trường của cô là khóc lóc làm nũng, Tống Tư Âm đang định tung ra nguyên bộ, một âm thanh thất thố vang lên.

“ùng ục ùng ục ~”

Tống Tư Âm mặt dày cũng phải đỏ lên, hận không thể trực tiếp tìm chỗ nào đấy để chui vào.

Cô, đói rồi.

Ở nhà Hạ Lam nhiều ngày như vậy rồi, Tống Tư Âm đã sớm quen quy luật một ngày 3 bữa.

Sau một cú tung như ngày hôm nay, thời gian sắp gần đến trưa rồi, bụng cô đã sớm đói mà kêu vang.

Cái này, nụ cười trêu tức của Hạ Lam không khỏi trở nên nồng đậm.

“đói rồi? muốn ăn cái gì?”

“vậy……cá kho tộ?”

“không có.”

“sườn xào chua ngọt cũng được! bỏ nhiều một chút dấm. em thích ăn chua.”

“không có.”

“vậy không thì……”

Tông Tư Âm căng long mày, đang nỗ lực nghĩ thưc đơn, âm thanh lạnh nhạt của Hạ Lam từ hư không truyền đến.

“không có không thì, đã bị bệnh rồi, còn ở đây nghĩ mấy đồ chứa nhiều dầu mỡ.”

“chỉ có cháo trắng.”

Thoáng chốc, Tống Tư Âm giống như một quả cà tím phủ sương, cả người chán nản.

“ồ, biết rồi, vậy thì ăn cháo trắng đi.”

Hài, cháo trắng một chút hương vị cũng không có.

Không ngon một chút nào hết.

Thật sự không được, có thể thêm một chút rau cải muối cay hay gì đó?

Cẩn thận nhìn vào vẻ mặt của Hạ Lam, cuối cùng Tống Tư Âm không nói câu đó ra, lặng lẽ nhìn Hạ Lam đi ra.

Khoảng chừng qua 30 phút, hương thơm phong phú lan tỏa trong không khí, trong tay Hạ Lam bưng bát cháo vừa mới nấu xong.

Lẳng lạng đứng trước cửa phòng.

Còn chưa kể.

Trên bát cháo, là một ít thịt băm nhỏ.

Hạ Lam cuối cùng vẫn là thỏa hiệp rồi.

Cá kho tộ, sườn xào chua ngọt đều không nghĩ nữa, cho một ít thịt băm nhỏ có hương vị, tiểu cô nương nhìn cũng đáng thương.

Một tiếng cót két mở cửa, Hạ Lam liếc mắt một cái thì nhìn thấy Tống Tư Âm đang ngủ say trong đó.

Lúc này Tống Tư Âm cu mày, trong miệng dường như có gì đó, mồ hôi không ngừng chảy từ trán xuống lưu lại.