Chương 16

Giống như là gặp một chuyện kinh khủng gì vậy.

Đây là gặp ác mộng sao.

Nhẹ nhàng đặt bát cháo sang một bên, Hạ Lam đưa tay sờ trán của Tống Tư Âm kiểm tra nhiệt độ, mày nhíu chặt.

“không, không được......”

Âm thanh khàn khàn của Tống Tư Âm vang vọng trong không gian, cô không ngừng giãy dụa, dường như đang né tránh cái gì đó kinh khủng.

“không được lại đây, đừng có cắn tôi......không được......”

“cứu mạng......”

Bên trong mơ mơ màng màng, Tống Tư Âm cảm thấy được một cái gi đó mát lạnh, cô theo bản năng mà hướng tới gần nơi lạnh lẽo đó.

Đầu lại vô thức mà cọ cọ.

Đầu tóc hơi loạn cọ vào lòng bàn tay của Hạ Lam, một cảm giác khác thường, nhất thời ở trong tim dâng lên.

Người này......sao lại giống chó nhỏ thế này?

Nhẹ nhàng thở dài một tiếng, Hạ Lam đem cháo để một bên, vươn tay, theo quy luật vô vỗ lưng của Tống Tư Âm.

Cô dùng một thanh âm ôn nhu đến cả bản thân cũng không nghĩ tới.

“ngoan, không sao đâu.”

“có chị ở đây.”

Dần dần, Tống Tư Âm im lặng xuống, không giãy dụa nữa, khóe miệng giương lên một nụ cười ngốc nghếch.

“anh......em giúp anh theo đuổi tỷ tỷ......làm chị dâu.”

“mua điện thoại cho em......”

Lông mày hơi nhăn lại, Hạ Lam thu hồi tay của bản thân lại.

Giây tiếp theo, một âm thanh ấm ức vang vọng trong gian phòng.

“aaa~ tỷ tỷ, dừng tay, ngạt chết em rồi......”

Hóa ra, lúc Hạ Lam thu hồi tay, thì tay lại bịt kín miệng của cô ấy.

Bởi vì cảm cúm thì mũi sẽ bị tắc, Tống Tư Âm bị ngạt không thở được, cả người trong ngáy mắt thanh tỉnh.

“uống cháo đi.”

Sắc mặt của Hạ Lam không được tốt mà mở miệng.

Lúc này Tống Tư Âm mới hậu tri hậu giác mà phát hiện, bên cạnh là bát cháo và có thịt băm nhỏ ở trên.

Nhất thời trong mắt hiện ra tinh quang, Tống Tư Âm wow một tiếng, liền hướng tới bát cháo, rất nhanh bát cháo liền cạn rồi.

Hương vị thật ngon quá đi!

Tống Tư Âm đang định khen mấy câu, Hạ Lam nói: “lấy thuốc uống đi.”

Phút chốc, sắc mặt của Tống Tư Âm trở nên trắng bệch.

Thuốc nước này......chỉ nghe liền hết sức không ổn rồi?

Ai có thể đem thứ này uống được chứ?

Vẻ mặt đáng thương nhìn Hạ Lam, Tống Tư Âm ôm lấy cánh tay Hạ Lam, liên tục lắc.

“tỷ tỷ ~ , có thể đổi một chút thuốc khác được không? Ví dụ như là viên con nhộng hay gì đó.”

“em từ nhỏ đến lớn sợ nhất chính là uống thuốc đông y, thần thϊếp thực sự không thể uống được a!”

Muốn cô uống thuốc đông y, quả thực là so với gϊếŧ cô còn tốt hơn.

Đối mặt với việc làm nũng của Tống Tư Âm, Hạ Lam không chút động lòng, thậm chí mặt không chút thay đổi mà hướng cô ấy phun ra mấy chữ.

“ngoan, uống thuốc đi.”

Thần sắt của Tống Tư Âm đổi tới đổi lui, cuối cùng chơi xấu kéo chăn lên chùm kín đầu, Hạ Lam không quan tâm cô, trực tiếp một phát vén chăn ra, lại véo mặt cô.

Một người véo một người tránh, Hạ Lam vừa đưa tay ra, Tống Tư Âm mυ"ŧ lấy tay Hạ Lam, đầu lưỡi nhẹ nhàng mà liếʍ lòng bàn tay của cô ấy.

Hạ Lam trong giây lát có chút thất thần, lập tức rất nhanh khôi phục lại bình thường, đưa tay ra sau lưng, nhẹ nhàng lau vào quần áo, tay khác thì đem thuốc nước nồng đạm kia đến trước mặt Tống Tư Âm.

“uống đi.”

“em thật sự uống không được!” Tống Tư Âm ủy khuất mà nói: “uống vào thì thế nào em cũng nôn hết ra mấy thứ vừa nãy ăn.”

Tống Tư Âm thẳng cô, ép buộc bản thân đối mặt cùng Hạ Lam, nhìn giống như là nhu thuận.

Thực ra thân thể 100 cân, bên trong có 99 cân đều là phản cốt!

*反骨: phản cốt (ngôn ngữ mạng TQ dùng để chỉ một người ngang ngược, thích chống lại người khác, không nghe lời dạy bảo của người lớn tuổi mọi người xung quanh tự làm theo ý mình.)

Vẻ mặt kia thật sự là rất ngỗ nghịch.

Hạ Lam cũng nghĩ như vậy, một nụ cười nhẹ nhàng trên môi, cô đi từ từ ra khỏi phòng.

Tống Tư Âm ngốc rồi, chẳng lẽ đơn giản như vậy tránh được qua một kiếp.

Chờ Hạ Lam lại một lần nữa trở lại, trong tay có một văn kiện.

Nếu như Tống Tư Âm không có nhớ lầm thì, văn kiện này là trước đây cô thay Hạ Lam sắp xếp bên trong là kẹp cái đó.

Bên trong đều là ảnh giả phẫu thi thể.

Theo bản năng nuốt nước miếng, Tống Tư Âm sợ đến mức thanh âm đều có chút run rẩy.

“chị......chị muốn làm gì?”

Hạ Lam thân mật mà ngồi xuống bên cạnh Tống Tư Âm, chậm rãi từ trong văn kiện rút ra mấy tấm ảnh.

“đây là ảnh giải phẫu cái bệnh nhân sau khi phát sốt chết, dẫn đến nhiều tổn thương ở các cơ quan.”

Tống Tư Âm nghe xong sắc mặt không khỏi trắng bệch.

Cái này cũng chưa xong.

Hạ Lam dừng một chút, lại lấy ra một tấm giải phẫu thi thể, cười nói: “em xem, màu của lá gan này là màu cam! Thân nhiệt của bệnh nhênh tăng cao, làm cho lá gan trong cơ thể của mình bị đốt trước khi chết, cho nên màu sắc này không giống với người bình thường.”

“em xem xem.”

Hạ Lam nói rồi đem ảnh giải phẫu truyền qua.

Tống Tư Âm chỉ cảm thấy hai mắt của mình tối sầm, cả thân thể đều lúng lay sắp đổ xuống.

Mẹ, có biến, thái......

Hạ Lam cũng không lo lắng, đợi một lát, thấy Tống Tư Âm vẫn cứng cổ không uống thuốc, cô lại nhẹ giọng ní non.

“kỳ quái, chị nhớ là có một người chết bị nhét vào nồi hấp và luộc trước khi chết, cuối cùng còn biến thành một cảnh tượng tử thi trương phình......”

“sao không thấy nhỉ?”

Hấp một lần! Tử thi trương phình!!

Mặc dù Tống Tư Âm không hiểu nghề nghiệp pháp y,nhưng mà cô thích đọc tiểu thuyết kịch tính.

Đối với “tử thi trương phình” mấy chữ, cô có hiểu biết một chút.

Chính là chỉ đến tình trạng xác chết bị phân hủy cao, đột ngột thi thể bị trướng lên, thậm chí nếu không cẩn thận thì sẽ vỡ.

“nôn!”

Không ổn rồi, cái cảnh tượng kia, chỉ là tưởng tượng thôi thì đã lấy đi mạng nhỏ của Tống Tư Âm rồi, càng không nói bức ảnh.

“huhuhu! Không xem nữa, không xem nữa, tỷ tỷ, em uống thuốc còn không được sao?”

“em thật sự biết sai rồi, em không muốn xem cái kia......thật đó, tối nay em lại không ngủ được......”

Nói xong lời cuối cùng, thân thể Tống Tư Âm không ngừng mà run rẩy, toàn bộ giống như tiểu bạch thỏ bị kinh hãi.