Chương 2

“Trời ơi, tôi đã làm cái gì vậy?’

Tống Tư Âm hận không thể tìm cái quần mà đội vào, có thể nhớ lại tới đây sự việc đều đã kinh khủng như vậy, vậy những sự việc sau không nhớ lại thì chẳng phải?

“còn cần tôi giúp em nhớ lại sao?” Hạ Lam đùa bỡn mà cười.

“Không cần!”

Tống Tư Âm với bộ quần quá xộc xệch chuẩn bị chuồn khỏi chỗ này, uống say không đáng sợ, có người giúp bạn nhớ lại mới là đáng sợ nhất.

“Thật xin lỗi, đều là em sai, bây giờ em liền đi.”

Cô đi giày và mở cửa rồi hướng phía bên ngoài chạy, căn bản là không dám quay đầu nhìn đối phương, vào thang mái mới phản ứng trở lại, vậy mà ngay cả đối phương tên là gì cô cũng không biết.

Đều do Tống Tư Trác!

Nào có như vậy mà hãm hại em gái!

Trong lòng Tống Tư Âm mắng anh trai của chính mình, đi đến cửa hành lang mới phát hiện, ngoài cửa tụ tập một đám người mặc đồ bảo hộ màu trắng.

Đột nhiên cô có một dự cảm không lành.

“Mau trở về, tiểu khu của các người xuất hiện người mắc COVID-19, phong tỏa 14 ngày, trước khi hết phong tỏa không được ra ngoài!”

“cái gì?”

Tống Tư Âm ngây ngốc tại chỗ, cô tuyệt đối không nghĩ tới, lúc đến thì vẫn còn tốt, vừa ngủ xong tỉnh lại, cô lại không ra được.

Tống Tư Âm đứng trong hành lang khóc không ra nước mắt.

Đã xảy ra chuyện xâu hổ như vậy, cô một lòng chỉ muốn thoát khỏi chỗ này, nhưng ai có thể nghĩ tới cả tòa nhà đều bị phong tỏa.

Chẳng nhẽ phải trở về tìm nữ nhân kia?

Hai người nhân viên y tế mặc kệ Tống Tư Âm đang nghĩ cái gì, bắt đầu thúc giục, “mau trở về, chúng tôi phải dán giấy niêm phong cho tòa nhà này rồi.”

Tống Tư Âm vốn đang nghĩ muốn cùng họ thương lượng một chút có thể hay không đem bản thân thả ra ngoài cách li, nhưng vừa thấy cục diện như vậy, vẫn là ngoãn ngoãn ngậm miệng lại.

Tình thế mạnh hơn người, vẫn là trở về vậy.

Cô chán nản mà ấn chuông cửa kêu lên.

Nữ nhân mở cửa ra, một đầu tóc đen dày mà từ trên vai rơi xuống, cặp chân kia thì không gì sánh được vừa trắng lại vừa thẳng đến chói mắt, cho dù đều là nữ sinh, Tống Tư Âm cũng nhịn không được mà nhìn đến xuất thần mất vài giây.

“Sao lại trở lại rồi?” nữ nhân mở miệng hỏi.

Nghe thấy câu hỏi của Hạ Lam, Tống Tư Âm cảm thấy bản thân xấu hổ đến nỗi có thể dùng chân để đào một căn phòng ba phòng ngủ và một phòng khách.

“Ừ... cái kia, nói là có người nhiễm bệnh cả tòa nhà đều phải phong tỏa 14 ngày, cho nên, cho nên...”

“Cho nên em không có chỗ nào có thể đi?”

Nữ nhân đùa bỡn cười, Tống Tư Âm nhìn thấy dáng vẻ cười kia nhìn thế nào thì cũng là cười trên nỗi đau của người khác.

Tống Tư Âm có chút ngượng ngùng, ấp úng mà nói, “ờ...cái kia, tỷ tỷ...em có thể ở nhà chị vài ngày không?”

“như vậy.” Nữ nhân đôi tay khoanh hông, xoa cằm nói: “nhưng mà em phải có lý do gì vào ở nhà chị? Dù sao chúng ta lại không quen, nhỡ em là người xấu, chị chẳng phải là nguy hiểm sao?”

“Em... em đương nhiên không phải người xấu.” Tống Tư Âm rất sợ đối phương từ chối, vội nói: “em rất ngoan, chỉ cần chị có thể tạm thời thu nhận em, bảo em làm gì cũng được.”

“Làm gì cũng được?” nữ nhân ánh mắt có chút sáng ngời, “thật sự?”

Tống Tư Âm vội vàng gật đầu, “thật sự thật sự”

“Như vậy thì” nữ nhân hay tay khoanh trước ngực mà suy xét một chút, sau đó gắng gượng mà nói: “em ở chỗ chị vài ngày cũng được, nhưng mà tất cả việc nhà đều là em làm, không ý kiến chứ?”

“Lợi dụng người ta khi gặp khó khăn.” Tống Tư Âm nhỏ giạng kháng nghị.

Hạ Lam làm bộ muốn đóng cửa, “không muốn, không sao, chị cũng khôngg miễn cưỡng em, dù sao bây giờ đang là tháng 9, ngủ ở hành lang hẳn là không đông lạnh chết người.”

“Đừng đừng đừng, em đáp ứng, em đáp ứng còn không được sao.”

Tống Tư Âm vội vàng đáp ứng, sợ bị nhốt ở ngoài cửa.

Lúc này nữ nhân mới cho cô tiến vào, Tống Tư Âm vội vàng đóng cửa lại, rất sợ nàng đổi ý.

Hai người cả buổi sáng ở cùng nhau, Tống Tư Âm chỉ biết nữ nhân tên Hạ Lam, năm nay 27 tuổi.

Thông tin khác thì hiện vẫn chưa hỏi ra, thông tin của bản thân cô ngược lại bị móc ra cả bầu trời, nữ nhân giảo hoạt này.

Giữa trưa, Hạ Lam để Tống Tư Âm đi nấu cơm.

Tống Tư Âm không tình nguyện mà vào phòng bếp, tuy rằng cô biết nấu cơm, nhưng mà nhiều năm như vậy trong nhà nuông chiều cô, bản thân cô thật sự chưa động tay qua.

Tống Tư Âm rán được hai quả trứng, bỗng nhiên điện thoại vang lên.

“Muội muội em ở đâu? Sao cả buổi tối đều không nghe điện thoại, anh lo chết đi được.”

Đầu bên kia điện thoại chuyền đến thanh âm của Tống Tư Trác, Tống Tư Âm vừa nghe được thanh âm của anh trai, chính là một trận bùng bùng mà phát ra.

“Anh vẫn còn can đảm để nói, em gái của mình đánh mất cũng không biết, nếu không phải vì giúp anh đi xin wetchat, em làm sao uống say, lại làm sao bị nhốt ở nhà của Hạ Lam, bây giờ còn phải nấu cơm cho chị ấy!”

Tiếp theo liền nói chuyện phong tỏa cho Tống Tư Trác.

“Cái gì, nói cách khác em phải ở nhà cô ấy 14 ngày?”

Thanh âm của Tống Tư Trác bỗng chốc nâng cao đến 8 độ.

“Vậy thì thật sự quá tốt rồi, em gái em nhất định phải biểu hiện cho tốt, tranh thủ làm cho nữ thần của anh đối với em có ấn tượng tốt một chút, được rồi anh không làm phiền em nữa, em nhanh đi nấu cơm đi!”

Tống Tư Trác trực tiếp tắt điện thoại.

Tống Tư Âm nghe thanh âm vội vàng “bíp bíp” nhất thời sững sờ tại chỗ.

Đây...tình huống gì vậy?

Làm ơn hiện tại em gái bảo bối của anh đã biến thành người giúp việc của người ta, cũng không qua tâm một chút sao?

Được lắm Tống Tư Trác, chờ ra ngoài anh chết chắc!

“cái gì khét vậy, em là muốn đem phòng bếp của chị làm cho nổ tung phải không?”

Lúc cô đang ở trong lòng tức giận, truyền đến thanh âm mát lạnh của Hạ Lam.

“gì vậy?” lúc này Tống Tư Âm mới nhớ đến bản thân đang rán trứng trong chảo, vừa mới gọi điện thoại không chú ý, đã cháy rồi.

Thảm rồi thảm rồi...

Tống Tư Âm vội vàng tắt bếp, này mà để Hạ Lam phát hiện, còn không chê cười chết.

Nhưng Hạ Lam đã xuất hiện ở hiện trường phạm tội rồi, nhìn thấy hai thứ đen kịt trong chảo mà cô cau mày.

“Em thật sự biết bấu cơm sao?”

“sai xót sai xót, em làm lại một lần nữa, thật sự em nấu cơm ăn rất ngon đó, vừa mới đây là sai xót.”

Tống Tư Âm vội vàng giải thích, sợ bị cô ấy đuổi ra khỏi nhà.

Hạ Lam ghét bỏ nhìn nàng một cái, xoay người ra khỏi phòng bếp.