Chương 20

Nhưng mà, lời này lọt vào trong tai của Tống Tư Âm, chắc chắn là giao dịch thành công.

Cô tiến lên giành trước thuốc nước từ trong tay Hạ Lam, nắm chặt mũi, hé miệng ra, hung hang mà đổ vàotrong bụng.

Cả quá trình rất lưu loát liền mạch!

Giây tiếp theo, Tống Tư Âm ho khan dữ dội.

Đắng, đắng quá đi!

Ngay lập tức khuôn mặt nhăn lại, kìm nén đến đỏ bừng, khóe mắt Tống Tư Âm trực tiếp chảy ra một giọt nước mắt.

Đắng đến nỗi cô muốn khóc!

Nhìn đến đây, Hạ lam lông mày không khỏi nhíu lại.

“giữa trưa hôm nay cho em hộp chocolate đâu? Ăn một viên chocolate, có thể giảm bớt đắng.”

“em……chiều nay ăn hết rồi.”

Kéo theo giọng nói khàn khàn, Tống Tư Âm hai mắt đẫm lệ nhìn Hạ Lam, có chút ủy khuất không hiểu.

Hạ Lam:……

Cả một hộp chocolate, đều ăn hết rồi?

Thật sự thích ăn đồ ngọt đến như vậy sao?

Nhẹ nhàng thở dài một tiếng, Hạ Lam thuận tay thay Tống Tư Âm lau giọt lệ trên khóe mắt, nhàn nhạt nói một câu.

“đợi chút.”

Chẳng bao lâu, Hạ Lam lại từ bên ngoài trở vào, trong tay còn cầm một cốc nước.

Chỉ là màu sắc của nước có chút đυ.c, làm cho người ta không rõ đây là cái gì.

“đây là đường chắng pha với nước, trong nhà không còn đồ ngọt nữa, em uống tạm đi.”

Hạ Lam không thích đồ ngọt, cảm giác vừa ngấy lại ngọt làm cho cô rất khó chịu, toàn bộ trong nhà chỉ có một hộp chocolate kia là đồ ngọt.

Còn lại, một cái cũng không có.

Tống Tư Âm lúc này đã đắng đến nỗi nói không ra lời, một phát cầm lấy nước đường đổ vào miệng.

Cả buổi, cô mới trở lại bình thường.

Há mồm nói một câu đầu tiên chính là.

“tỷ tỷ, em uống thuốc xong rồi, bây giờ có thể cùng chị chơi trò chơi rồi chứ? Thật hoặc dám!”

Lặng lẽ nhìn Tống Tư Âm, Hạ Lam nhất thời nghẹn lời.

Thật ra, cô cũng không có định đồng ý, chỉ là muốn lừa người này uống thuốc mà thôi.

Nhưng trong đầu bỗng nhiên hiện lên bộ dáng hoa lê phủ đầy hạt mưa kia của Tống Tư Âm, Hạ Lam không thể khồng thừa nhận, cô mềm lòng.

“được rồi, nhưng mà ở đây không có bài, chơi kiểu gì?”

Tống Tư Âm vẻ mặt thần bí từ phía sau lấy ra một xấp giấy trắng, đặt trên giường.

“không sao, em đã sớm chuẩn bị rồi!”

Cái này chính là cô dành giấy vẽ chân quý của mình để làm ra, bài tự chế, hôm nay, cô nhất định phải tìm hiểu được tin tức.

Hạ Lam tùy ý cầm lên một tờ, nhìn thấy chữ viết đẹp đẽ trên đó, rồi gật đầu.

Không hổ là sinh viên mỹ thuật, chữ viết rất đẹp.

“vậy chúng ta phải chơi như thế nào? Xúc xắc hay là?”

“búa kéo bao! thì búa kéo bao!”

Tống Tư Âm dường như là theo bản năng mở miệng,

Tại thời điểm đó, cô nhớ lại ở quán bar bị Hạ Lam chi phối đến sợ hãi.

Rõ ràng là cả hai cùng chơi xúc xắc, bản thân lại khôngthắng qua đến 1 ván, xúc xắc kia trong tay Hạ Lam giống như là có ma lực vậy, muốn số gì thì được số đó.

Qua mấy hiệp, cô trực tiếp say thành chó!

Chuyện cũ nghĩ lại mà kinh, tập hợp lại rồi chiến đấu, hôm nay cô phải vùng dậy, nhất định phải thắng.

Hạ Lam vẻ mặt cười cười nhìn Tống Tư Âm, không cóvạch trần tiểu tâm tư của cô, chỉ là hơi ngẩng đầu.

“búa kéo bao!”

Ván thứ nhất, Tống Tư Âm thắng.

Cô vui như một đứa trẻ, khoa chân múa tay, trong chốc lát vậy mà còn có chút kiêu ngạo.

“em thắng rồi! chị chọn đi! Lời Thật lòng hay là dám thách thức!”

“dám thách thức.”

Gật đầu suy nghĩ, Tống Tư Âm đem một đống lá bài đặt ở trước mặt Hạ Lam.

“chị rút đi, tùy ý cái nào cũng được.”

Giờ phút này Tống Tư Âm còn chưa ý thức được tính quan trọng của sự việc, đang hăng hái tràn trề tập trung vào trò chơi.

Hạ Lam tiện tay rút một lá đặt ở trên giường.

[ hát một bài ]

Cái này, Tống Tư Âm càng thêm hưng phấn, không ngừng vỗ đôi tay nhỏ.

“tỷ tỷ tỷ tỷ! Mau hát mau hát! tùy ý bài nào cũng được!”

Lúc mới quen biết, Tống Tư Âm luôn cảm thấy thanh âm của Hạ Lam mang một chút từ tính, rõ ràng là lời nói lạnh lùng, lại quyến rũ ngoài ý muốn.

Cô thất sự rất hiếu kỳ, bộ dáng Hạ Lam hát rốt cuộc là như thế nào!

“hát a......”

Ánh mắt Hạ Lam có chút thâm u, tựa hồ nhớ lại chỗ sâu trong đầu dần gợi lên.

Cô nhẹ nhàng thở dài một tiếng, giọng hát trầm lắng từ miệng của Hạ Lam cất lên.

“lẳng lặng mà cùng người đi thật xa, ngay cả đối mắt hồng rồi cũng không phát hiện......”

Một cỗ cảm xúc đau buồn ở trong không khí tràn ngập, Tống Tư Âm đắm chìm trong bài hát, nhìn Hạ Lam đang hát, trong lòng hơi đau xót.

Chị ấy, hình như rất thương tâm.

Bản thân......có cần an ủi chị ấy một chút không vậy?

Thoáng do dự trong chốc lát, Tống Tư Âm vươn tay ra, từa hồ định cho Hạ Lam một cái ôm.

Bài hát dừng lại, Hạ Lam đang hát một câu cuối cùng, bỗng nhiên dừng lại.

Hạ Lam ánh mắt thâm thúy nhìn tay của Tống Tư Âm đang ở giữa không trung, dường như là cảnh cáo, dường như là chờ mong.

“như thế nào? Em muốn cho chị một cái ôm, an ủi chị sao?”

“em em em......”

Lắp bắp một lúc, Tống Tư Âm nghiêng đầu, vẻ mặt nghiêm túc nhìn về phía Hạ Lam.

“đúng vậy, thấy chị rất thương tâm, cho nên muốn ôm chị, an ủi chị, có vấn đề gì sao?”

Theo quan điểm của cô, an ủi không phải là nhục nhã, ôm cũng không phải là ấu trĩ.

Bất kể là thông qua thủ đoạn gì, chỉ cần có thể làm người ta vui vẻ, có thể làm người ta phấn chấn, nó đều là một chuyện tốt.

Thẳng thắn trả lời như vậy làm cho Hạ Lam không khỏi hơi sửng sốt, đương nhiên, chỉ là trong nháy mắt.

Hạ Lam rất nhanh lại khôi phục bộ dáng bình tĩnh trở lại, khóe miệng gợi lên giống như ý cười.

“em nghĩ nhiều rồi, chị chỉ là tùy ý hát một bài mà thôi, không có chú ý nhiều như vậy.”