Chương 22

Đây lẽ nào chính là trong truyền thuyết nói đem tảng đá đập vào chân của chính mình sao?

“cái kia......”

Thanh âm yếu ớt truyền đến, Tống Tư Âm dè dặt mở miệng thử thăm dò.

“em có thể......chỉ hôn lên mặt một chút không? Cái này thật sự là có chút rất......”

Nghe vậy, ý cười khóe miệng Hạ Lam càng nồng đậm.

“thế nào? Chỗ thẻ bài này không phải là tự tay em chế tạo sao?”

“nếu là em tự tay chế tạo, vậy rõ ràng những điều kiện này em cũng biết, thế nào lúc đến phiên em, thì muốn đổi ý?”

“chơi không nổi thì thôi đi.”

Dù sao, loại chuyện này phụ thuộc vào ngươi tình ta nguyện, thông qua phương thức của loại trò chơi này để thực hành, rất không có ý nghĩa.

Nhưng mà, Hạ Lam xem nhẹ sự quật cường của Tống Tư Âm rồi, sau khi nghe thấy câu chơi không được này, Tống Tư Âm vẻ măt như bị vũ nhục, hít sâu một hơi.

Giây tiếp theo, đôi môi mềm mại dịu dàng chạm vào môi của Hạ Lam.

Cảm nhận được một trận tê dại từ đôi môi truyền tới, ánh mắt của Hạ Lam trừng lớn, một vẻ mặt không thể tin được.

Em ấy......vậy mà, thật sự......

Không đợi Hạ Lam mở miệng, Tống Tư Âm đã lùi vào trong chăn, gắt gao bọc thành một quả bóng, nói cái gì cũng không rõ ràng.

Thanh âm rầu rĩ từ trong chăn truyền đến.

“thì! Em chỉ có thể làm đến như vậy thôi! A a a! Đây chính là nụ hôn đầu của em! ! em em em! Em cũng chưa có yêu đương qua, không biết hôn kiểu pháp!”

“cứ như vậy đi! Cứ như vậy đi!”

Xúc cảm mềm mại kia dường như vẫn còn ở trước mắt, đầu mũi lại quanh quẩn một cỗ hương cam thơm ngát nhạt nhạt.

Đôi mắt Hạ Lam hơi trầm xuống, thanh âm có chút khàn khàn.

“em......”

“ài nha! Em buồn ngủ rồi! Em muốn đi ngủ! Chị chị chị......chị làm việc đi, em không làm phiền chị nữa!”

Bây giờ Tống Tư Âm hận không thể tìm một chỗ nào đấy để chui xuống, làm sao còn có tâm tư mà đối mặt với Hạ Lam?

Nhìn ra được sự quẫn bách ngượng ngùng của Tống Tư Âm, Hạ Lam cũng không nói thêm gì nữa, lặng lẽ rời khỏi phòng, cho cô một không gian yên tĩnh.

Một tiếng răng rắc, cửa phòng đóng chặt.

Sau khi xác nhận Hạ Lam rời khỏi, Tống Tư Âm mới có chút phát điên từ trên giường ngồi dậy.

Cô nắm chặt hai gò má của bản thân đã có thể nóng lên để chiên trứng, đôi mắt đẫm lệ nức nở.

Rốt cuộc là tên dở hơi ngốc nghếch nào phát minh ra trò chơi thật hoặc dám vậy?

Cái gì chó má trò chơi nhỏ kéo quan hệ người gần gũi a! Rõ ràng là trò chơi rác rưởi lừa tâm lừa thân!

Không chơi nữa, sau này cũng không chơi nữa!

Ngoài cửa, Hạ Lam cũng không có rời đi luôn, mà là yên lặng đứng ở ngoài cửa, nghe âm thanh nức nở của Tống Tư Âm.

Vẻ mặt của cô có chút phức tạp.

Chính mình......có phải là chơi hơi quá không? Không nên bắt nạt em ấy?

Có lẽ để em ấy thắng nhiều vài ván mới đúng......

Hạ Lam cũng là bác sĩ, tâm lý học cũng là một trong những phạm vi của cô được học, quan trọng nhất là, so sánh với chuyên ngành tâm lý học bình thường.

Phạm vi nghiên cứu của Hạ Lam càng thêm xảo quyệt.

Tâm lý học tội phạm.

Tâm tư của Tống Tư Âm thật sự là quá đơn thuần rồi, hầu như có biểu tình gì đều viết ở trên mặt, từ lúc bắt đầu ván thứ sáu, Hạ Lam đã gần như có thể đoán được bước ra chiêu tiếp theo của Tống Tư Âm.

Chỉ cần cô muốn, cô thậm chí có thể làm cho Tống Tư Âm một ván cũng không thắng được!

Thôi vậy, lần sau không bắt nạt em ấy như vậy nữa.

Hơi lắc đầu, Hạ Lam lại khôi phục vẻ mặt lãnh đạm trước kia, lập tức đi về hướng thư phòng của mình.

......

Tống Tư Âm do dự một lúc, lấy ra điện thoại, gọi cho bạn cùng phòng cũng là bạn thân của cô.

“alo?”

Thanh âm nói chuyện của Tống Tư Âm có chút run run, bạn cùng phòng đối mặt lập tức nhận ra khác thường.

“tiểu Tống, mày làm sao vậy? Như thế nào cảm thấy mày không đúng cho lắm? Có phải là có người bắt nạt mày không?”

“không có không có, tao gọi cho máy là có một câu hỏi muốn hỏi mày.”

“vậy mày trực tiếp hỏi đi, quan hệ của chúng ta phải khách sáo như vậy sao?”

ấp úng một hồi lâu, Tống Tư Âm cảm thấy tim của bản thân đều sắp rơi ra ngoài rồi, cô ngượng ngùng khó có thể mở miệng.

“cái kia......tao là muốn hỏi......”

“nụ hôn đầu......không cẩn thận cùng nữ sinh hôn phải, cái này có thể xem là nụ hôn đầu không? Hay là nói, nhất định phải cùng con trai mới được?”

Phút chốc, một tiếng théc chói tai từ loa truyền đến.

“cái gì? ! mày lại có thể cùng một nữ nhân hôn môi? !”

“có chuyện gì vậy? Có phải là cô ta bắt nạt mày! Bây giờ mày ở đâu? Tao bây giờ đi tìm mày!”

Vừa nghe đến Tống Tư Âm nói như vậy, Điền Hiểu Manh phản ứng đầu tiên chính là, Tống Tư Âm bị người bắt nạt rồi!

Phải biết rằng, Tống Tư Âm vẫn luôn là một người tính cách tùy tiện, ở trong vấn đề tình cảm lại càng trống rỗng không biết gì.

Đừng nói là yêu đương, cả đời này phỏng chừng ngay cả tay con trai cũng chưa từng dắt qua.

Hiện giờ vậy mà bị một nữ nhân không rõ danh tính cưỡng hôn, Điền Hiểu Manh có cảm giác bắp cải nhà mình bi lợn ủi vậy!

“a......không không không, sự việc không phải là như mày tưởng tượng như vậy đâu!”

Cảm nhận được lửa giận vô biên của Điền Hiểu Manh, Tống Tư Âm vội vàng mở miệng giải thích.

“thì......thì là hai người, không cẩn thận đυ.ng vào, mày biết mà, chính là cái nữ pháp y trước kia tao có nhắc qua ý.”

“mày chắc chứ? Mày chắc chắn cùng với khẳng định?” Điền Hiểu Manh vẻ mặt hoài nghi, tựa hồ cũng không tin cho lắm.

“chắn chắn! Cực kỳ chắc chắn!”

“thật sự chỉ là không cẩn thận đυ.ng vào, sau đó chạm vào, mày cũng biết......tao từ trước đến giờ làm gì có kinh nghiệm về phương diện kia, cho nên muốn hỏi mày một chút.”

Nội tâm của kẻ tiểu nhân đang cuộn mình ở trong góc, lặng lẽ vẽ những vòng tròn, Tống Tư Âm có chút khóc không ra nước mắt.

Ôi ôi ôi, cô thảm quá đi.

Nụ hôn đầu cũng mất rồi, vậy mà còn phải che chở cho ai đó!

Cái này, Điền Hiểu Manh ở đầu bên kia điện thoại cuối cùng cũng yên lòng.

Cô ra tiếng trấn an.

“ài, thì là không cẩn thận đυ.ng phải mà thôi, có liên quan gì đâu!”

“hơn nữa nói một cách nghiêm túc, nữ sinh với nữ sinh hôn môi, cũng không thể tính là nụ hôn đầu! Mày yên tâm!”