Chương 28

[ Hạ Lam thích bình luận của bạn.]

Lướt xuống từ trên giường bật dậy, Tống Tư Âm vô cùng xấu hổ, tay cầm điện thoại run nhè nhẹ.

Trời ơi! Sao mình lại quên chặn chính chủ chứ? Bây giờ bị người nhìn thấy rồi!

Từ từ! Vừa rồi cô cùng các bạn bè gửi cái gì vậy?

Nhớ lại lời nói vừa rồi của bản thân ở trong vòng bạn bè, hai gì má của Tống Tư Âm hơi hơi nóng lên, cái tai đều Hồng lên.

“A a a! Rốt cuộc Mình vừa làm cái gì vậy ạ!”

Ôm chăn trên giường, bọc trong bản thân, cả người Tống Tư Âm có chút phát điên.

Cô, bây giờ đang bí mật đem Hạ Lam xóa đi, hoặc là xóa cái bình luận này đi, còn kịp không vậy?

Điều mà Tống Tư Âm lúc này không biết là, ngăn cách bởi một bức tường, Hạ Lam đang đứng ngoài phòng, vẻ mặt pha trò.

Sau khi nhìn thấy cái bình luận kia của Tống Tư Âm “buông thả bản thân”, ngay lập tức Hạ Lam phản ứng lại.

Cái người này chắc là quên mất chặn cô rồi.

Tâm tư mang theo một chút trêu đùa, Hạ Lam liền đứng ở trước cửa phòng Tống Tư Âm, cho cô ấy một lượt thích.

Đúng như dự đoán, vài giây sau âm thanh phát điên từ trong phòng truyền tới.

Hạ Lam cười càng vui vẻ.

Rung rung!

Âm thanh chấn động của điện thoại vâng lên, Hạ Lam tập trung nhìn vào, vẻ mặt lập tức trở nên nghiêm túc, đi đến trong góc phòng nghe điện thoại.

“Chu Đồng, có việc gấp gì sao?”

Vừa nghe được hai từ việc gấp, Chu Đồng đầu bên kia hiển nhiên có chút xấu hổ.

“Không……cũng không có việc gấp gì.”

“Chính là muốn cậu hỏi người bạn trước đây giúp cậu vẽ bức họa có còn rảnh không, có chút chuyện muốn cùng cô ấy nói chuyện.”

Nhìn trầm tư vào căn phòng, Hạ Lam không có đồng ý cũng không từ chối.

“Trước tiên cậu nói rõ ràng chuyện gì đã.”

“Chính là……một họa sĩ vẽ chân dung trong cục cảnh sát từ chức rồi, bây giờ không đủ nhân lực, trong đồn cảnh sát căn bản quá bận rộn.”

“Cục trưởng muốn tớ hỏi cậu người bạn giúp cậu vẽ chân dung lần trước kia có rảnh không, có cân nhắc tới đồn cảnh cảnh sát làm việc.”

Đi đồn cảnh sát làm việc sao?

Trước đó, Hạ Lam chưa bao giờ suy nghĩ qua cái khả năng này, nhưng qua Chu Đồng nhắc nhở, lập tức trong lòng cô có suy nghĩ.

“Tạm thời khả năng là không được, nói thật cho cậu biết, cái người bạn mà giúp cậu vẽ lần trước, là một sinh viên đang cùng cách ly ở trong nhà tớ.”

“em ấy bây giờ mới năm bốn, còn chưa tốt nghiệp.”

“Còn chưa tốt nghiệp mà đã có thể vẽ được như vậy?Hoạ sĩ vẽ chân dung của Đồn Cảnh sát chúng ta công tác đã mười mấy năm cũng vẽ không chuẩn bằng cô ấy!”

Tiếng kinh hỏi từ trong điện thoại truyền tới, Chu Đồng dường như ý thức được gì đó, có chút môn nóng nói với Hạ Lam.

“Đây là một nhân tài hiếm có a! Hạ Lam, đồn cảnh sát cần nhân tài như vậy! Cậu nhất định phải giữ chân cô ấy lại a!”

Hạ Lam im lặng một lúc, thản nhiên nói.

“Tớ sẽ tìm em ấy thương lượng, bây giờ em ấy còn chưa tốt nghiệp, biến số rất lớn, chỉ có thể nói thương lượng.”

“Ừ, thương lượng tốt vào, nhất định phải đem cô ấy tới đồn cảnh sát, có một người như vậy đây, có thể giúp chúng ta rất nhiều.”

…….

“Tùng tùng tùng!”

Tiếng gõ cửa theo quy luật ở cửa kêu lên, ngay lập tức Tống Tư Âm bị sợ tới mức giật mình, vội vàng đem điện thoại của mình nhét vào dưới gối.

Cô hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh lại.

“Vào đi!”

Răng rắc một tiếng, Hạ Lam đi vào.

Nhìn thấy khuôn mặt cao quý và lãnh đạm kia, Tống Tư Âm khó tránh khỏi có chút căng thẳng.

Làm sao đây? Chị ấy sẽ không tới chất vấn mình chuyện trong vòng bạn bè chứ?

Nếu như chị ấy hỏi, mình nên làm như thế nào?

“Chị có một chuyện muốn hỏi em……”

“Không không không, không phải là em cố ý đăng đâu! Thật sự rất xin lỗi!”

Thoáng chốc, bầu không khí xung quanh có chút quỷ dị, Hạ Lam có chút cổ quái nhìn Tống Tư Âm.

Khóe miệng chịu không được có chút run rẩy, nội tâm Tống Tư Âm có vô số tiếng ngựa bụng cỏ hú chạy qua.

Rõ ràng Hạ Lam còn chưa nói cái gì, sao bản thân đã nói hết ra rồi?

“Ngạch, không phải, em không……”

“Chị biết.”

Tống Tư Âm nỗ lực biện giải, Hạ Lam lại không để ý, sau đó chỉ là trả lời một câu biết, liền nói chuyện của bản thân.

“Chị tìm em là có một chuyện muốn hỏi em một chút, có thể giúp chị một việc không?”

“Cái gì?”

Tống Tư Âm chấn kinh rồi, cô có cái gì có thể giúp Hạ Lam?

Hạ Lam nói: “ vị họa sĩ vẽ chân dung của đồn cảnh sát từ chức rồi, bây giờ có vụ án tương đối cấp bách, em có thể tạm thời làm công việc họa sĩ vẽ chân dung một chút không?”

“Có thể! Không thành vấn đề!”

Hầu như là nghĩ cũng không nghĩ, Tống Tư Âm liền gật đầu đồng ý.

Đây chính là cơ hội hiếm có để bản thân chứng minh với Hạ Lam.

Cô cũng là rất hữu dung đó!

Tống Tư Âm sảng khoái đồng ý, có chút vượt ngoài dự đoán của Hạ Lam.

Cô nhất thời ngây người sau vài giây, ngay lập tức gửi cho Tống Tư Âm một bản sao của bản ghi chép nghi phạm.

“Đây là mô tả cụ thể của nhân chứng về nghỉ phạm, chuyện xảy ra ở đoạn đường an toàn, cũng không có camera giám sát, trước tiên em dựa vào mô tả đơn giản vẽ ra một bức tranh đi.”

Điểm nổi bật của nghi phạm sao? Trước đây cô chưa từng tiếp xúc qua.

Nhưng Tống Tư Âm đối với bản thân có lòng tin.

Cô vỗ ngực cam đoan với Hạ Lam nói: “ chị yên tâm, chỉ cần điều kiện đủ hoặc là mô tả đủ chuẩn xác, rất nhanh em có thể vẽ ra được bức tranh!”

“Về bản sao vụ cướp này, em vừa nhìn lướt qua, người qua đường nhớ rõ cũng rất rõ ràng, cho nên tối nay chắc là có thể vẽ được ra.”

Lặng lẽ nhìn Tống Tư Âm một cái, Hạ Lam cũng không nói nhiều gì nữa.

“Biết rồi, vậy em vẽ đi.”

Nói xong, Hạ Lam cũng không quay đầu lại liền rời đi.

Nhìn thân ảnh Hạ Lam đi xa, Tống Tư Âm có chút suy nghĩ kỳ lạ.

A……sao cứ có cảm giác có chỗ nào đó không đúng?

Hạ Lam, là không vui sao?