Chương 29

Nghi hoặc, chẳng qua là trong nháy mắt, giấy tiếp theo, Tống Tư Âm liền đem thứ đó vứt sau đầu.

Vừa chùm cái chăn nhỏ lên người mình, vừa bưng một ly nước nóng, Tống Tư Âm ở chỗ đó vùi đầu khổ cực mà vẽ.

Không ngừng miệt mài vẽ, cuối cùng trước bữa tối, dựa vào ghi chép của nhân chứng, vẽ ra được chân dung của nghi phạm kia.

“khụ khụ khụ! Tỷ tỷ!”

“khụ khụ!”

Tống Tư Âm ho không ngừng, trên mặt khó kìm sự hưng phấn, cô cầm giấy và bút, vội vàng đi tới trước mặt Hạ Lam.

“tỷ tỷ, em vẽ xong rồi! Chị xem xem!”

Nhìn thấy Tống Tư Âm hào hứng hấp tấp, bộ dáng mặc một bộ đồ ngủ mỏng manh liền vội vã đi tới, Hạ lam nhíu mày.

Cô không nói được lời nào nhận lấy giấy vẽ, thản nhiên nhìn lướt qua.

“ừ, biết rồi.”

“bây giờ chị sẽ đem bức họa này gửi cho các đồng nghiệp bên đồn cảnh sát.”

Tống Tư Âm trơ mắt nhìn Hạ Lam vào thư phòng, cầm bản vẽ này gửi đi, tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống đất.

“khụ khụ khụ! Khụ khụ!”

Có lẽ là vì nguyên do để tâm xuống, Tống Tư Âm rốt cuộc khống chế không được bản thân, mãnh liệt mà ho khan lên.

Ho xong, cơ thể của Tống Tư Âm không tự chủ mà cuộn mình lại, cả mặt cũng nghẹn đến đỏ bừng.

Bộ dáng kia, giống như muốn đem phổi của chính mình ho ra.

Lông mày nhăn đến càng lợi hại, Hạ lam nhịn không được đưa tay, nhẹ nhàng mà vuốt sau lưng của Tống Tư Âm, ý đồ giúp cô dễ thở.

“chuyện này cấp bách, nhưng cũng phải chăm sóc tốt thân thể của bản thân, chắc chắn là lại nhiễm lạnh rồi.”

Hít sâu mấy hơi, Tống Tư Âm cuối cùng cũng thở hổn hển được.

Vẻ mặt cô thành khẩn mà mở miệng giải thích: “ họa sĩ vẽ chân dung chuyên nghiệp nhiều như vậy, tỷ tỷ nguyện ý đem phần công việc này giao cho em, là xuất phát từ tín nhiệm đối với em, em tuyệt đối không thể làm tỷ tỷ thất vọng.”

“huống hồ, em không có dương tính, chỉ là sốt bình thường mà thôi, chết không được......”

“a! Đau chết rồi! Tỷ tỷ chị làm gì vậy?”

Lời còn chưa nói xong, một ngón tay mảnh khảnh liền đưa ra, gõ vào đầu Tống Tư Âm.

Cái trán trắng nõn ban đầu, nhất thời có chút sưng đỏ, che đầu của bản thân, Tống Tư Âm có chút u oán nhìn về phía Hạ Lam, trong miệng nói thầm rầm rì.

“tỷ tỷ, chị làm gì vậy? Trán của em đều sưng rồi! Nhỡ như ngày mai bạn thân của muốn gọi video, em như này giải thích với cậu ấy kiểu gì a?”

“chị ra tay đã đủ nhẹ rồi.”

Hạ Lam thuận tay cầm lấy văn kiện của mình trên bàn, lật xem, dừng một chút nói tiếp.

“nếu đều giống như em, như này vì một cái vụ án mà cậy mạnh xem nhẹ tình hình cơ thể, vậy vụ án sau đó thì làm thế nào? Đây chẳng phải là mất nhiều hơn được sao?”

Hình như......lời này cũng rất có đạo lý.

Tống Tư Âm nhìn trầm ngâm gật gật đầu, lập tức lại phản ứng lại.

“ài, không đúng, tỷ tỷ! Chị còn chưa nói cho em, bức tranh của em rốt cuộc như thế nào rồi!”

Thâm sâu mà nhìn thoáng qua Tống Tư Âm, Hạ Lam lãnh đạm mở miệng, “vừa rồi đã gửi đi rồi, bây giờ đang đợi kết quả bên đồn cảnh sát.”

“ trước 12h tối nay chắc là sẽ có tin tức, sau đó chị sẽ nói cho em, em hôm nay trước tiên đi nghỉ ngơi đi!”

“a?”

Nghe đến đây, vẻ mặt Tống Tư Âm không tình nguyện, dè dặt mở miệng thăm dò, “em không thể trực tiếp ở đây đợi tin tức sao? Thật sự em rất muốn biết kết quả cuối cùng, rốt cuộc là như thế nào!”

“không được!”

Sau cuối lời nói của Hạ Lam, cô trực tiếp đem cả người Tống Tư Âm bế lên, thuận tiện ném vào phòng.

Lúc trước khi đóng cửa phòng, Hạ Lam lạnh lùng liếc mắt Tống Tư Âm một cái.

“có kết quả chị sẽ thông báo cho em, trước khi đến lúc đó em nghỉ ngơi tốt đi, không có sự cho phép của chị, em không được bước ra khỏi của phòng này.”

Phịch một tiếng, của phòng đóng chặt.

Tống Tư Âm lui vào trong chăn, ngơ ngác nhìn cửa phòng đóng chặt.

Cô biết Hạ Lam là quan tâm mình, nhưng mà......

Thái độ này có phần cũng quá cương quyết đi?

......

Đinh linh đinh linh.

Vừa đến 12h buổi tối, Tống Tư Âm gần giống như là một viên đạn bắn ra, từ trên giường ngồi dậy, cả người chỉ có mắt là buồn ngủ.

Nhung vẫn là nỗ lực muốn làm bản thân thanh tỉnh.

Thật sự cô quá muốn biết chính mình có giúp được gì hay không.

Đó là một cơ hội của cô để chứng minh trước mặt Hạ Lam, nói cái gì cũng không thể bỏ qua.

Nghĩ đến đây, Tống Tư Âm liền phấn chấn tinh thần lên, đi dép của mình vào, muốn đi thư phòng tìm Hạ Lam.

Giờ này......chắc là cũng sắp nghỉ ngơi rồi đi?”

Không đợi Tống Tư Âm tới gần, một trận gào thét phẫn nộ, liền vang vọng trong không khí.

Tống Tư Âm chưa bao giờ gặp qua bộ dáng mất khống chế của Hạ Lam.

“tôi đã nói bao nhiêu lần rồi! Tôi sẽ không đi, đừng có gọi điện thoại tới nữa!”

“a, em trai? Đó là con của ông, không phải là em trai của tôi!”

“năm đó lúc ông đối với mẹ tôi tuyệt tình như vậy, sao không nghĩ tới có ngày hôm nay? Đừng gọi điện thoại cho cho tôi nữa!”

Oanh một tiếng nổ, Hạ Lam phẫn nộ ném điện thoại xuống đất, trong mắt lóe ra ngọn lửa hừng hực, biểu tình kia giống như muốn ăn người vậy.

“a......”

Một tiếng kinh hô theo bản năng, Tống Tư Âm cổ co rúm lại.

Cô bị sự hung ác như vậy của Hạ Lam dọa tới.

Gần như trong nháy mắt, Hạ Lam liền nhận ra người trốn ở góc phòng, ánh mắt sắc bén ngay lập tức nhìn qua.

Đôi mắt hơi nheo lại, lời nói nguy hiểm vang vọng trong không khí.

“chỗ này là thư phòng của chị, sao lại không gõ cửa mà đã đi vào?”

“xin......xin lỗi.” Tống Tư Âm có chút sợ hãi, nhưng vẫn là nghiêm túc xin lỗi với Hạ Lam.

“vừa rồi em không phải cố ý nghe lén, chỉ là thấy chị đang nổi giận, không yên tâm muốn qua xem xem chị, chị yên tâm, vừa rồi em cái gì cũng không nghe được, hơn nữa, cho dù em nghe được cũng sẽ không nói cái gì.”

Thâm sâu mà nhìn thoáng qua Tống Tư Âm, Hạ Lam nhặt lên điện thoại vỡ màn hình trên mặt đất, im lặng ngồi trở lại ghế.

*sorry mọi người mấy hôm trước mình bận nhiều việc nên không ra chương được, nay mình bù chương cho mọi người nè hihi :>