Chương 30

cô đưa lưng về phía Tống Tư Âm, lành lùng mở miệng, “được rồi, nơi này không có chuyện của em, em về nghỉ ngơi trước đi!”

rõ ràng là cùng bóng lưng trước đây giống nhau.

Nhưng Tống Tư Âm lại từ trong bóng lưng của Hạ Lam đọc ra được sự đau thương, tâm của cô nhịn không được hơi hơi rung động.

Cứ……như vậy đi sao?

Trong khoảng thời gian này Hạ Lam chiếu cố cô như vậy, lúc cô ấy thương tâm khổ sở, bản thân chỉ có thể rời đi như vậy sao?

Môi hơi mím lại, trong mắt Tống Tư Âm hiện lên một sự do dự, cuối cùng, trong mắt hiện lên một sự kiên định, cô đưa ra quyết định cuối cùng.

Một cỗ cảm xúc ấm áp, trong nháy mắt từ phía sau lưng truyền tới, cơ thể của Hạ Lam nhịn không được run lên.

Dư quang của ánh mắt chú ý tới hai cánh tay trắng nõn kia, em ấy đang gắt gao ôm cơ thể của mình.

Là Tống Tư Âm.

Cô nhân lúc Hạ Lam không chú ý, lặng lẽ đi tới phía sau cô ấy, cho cô ấy một cái ôm chặt chẽ.

Lúc này, thanh âm nói chuyện của Tống Tư Âm mềm nhẹ như lông vũ, “tỷ tỷ, trước đây chẳng phải em đã nói qua rồi sao? Nếu chị buồn thì, ôm một cái, thì sẽ không buồn như vậy nữa.”

“cho dù xảy ra chuyện gì, thì cũng đều sẽ qua đi, cho nên đừng thương tâm như vậy, được không?”

Thoáng chốc, thân thể của Hạ Lam ngay lập tức thả lỏng, khóe miệng không tự giác gợi lên một nụ cười yếu ớt.

Tống Tư Âm chớp mắt nhìn cô nói: “tỷ tỷ, nếu chị tin tưởng em thì, có thể đem chuyện buồn bã nói với em, nói ra sẽ không buồn như vậy nữa.”

Giọng nói của Hạ Lam đã thoải mái không ít, thấp giọng hỏi: “như thế nào? Em đối với chuyện của chị rất tò mò sao?”

Tống Tư Âm thành thật gật gật đầu, không e dè mà mở miệng.

“đương nhiên tò mò, là người đều sẽ tò mò, là chuyện gì mà sẽ làm cho kỷ luật và ưu tú, tỷ tỷ trưởng thành ổn trọng lại thất thố như vậy.”

“nhưng mà, tất cả này phải xem sự tự nguyện của tỷ tỷ, nếu như tỷ tỷ không muốn nói, vậy em sẽ chỉ an ủi tỷ tỷ, cái gì cũng không hỏi.”

Trầm mặc một lúc, Hạ Lam bỗng dưng nói ra một câu.

“vừa rồi người gọi đến là phụ thân trên danh nghĩa của chị, cũng là, người mà cả đời này chị không có khả năng sẽ tha thứ.”

“lúc nhỏ, chị với mẹ bị một nhóm người không rõ bắt cóc, nam nhân nhẫn tâm kia từ chối trả tiền chuộc, chị tận mắt nhìn thấy mẹ chết trước mặt chị.

Mà vị phụ thân trên danh nghĩa của chị kia, lúc hung thủ còn chưa bắt được, dưới tình huống hài cốt của mẹ còn chưa lạnh, rất nhanh cùng với một nữ nhân thành hôn, cũng rất nhanh sinh được một đứa con!”

Ngay hôm nay, ông ta vậy mà lại có mặt mũi muốn chị về chúc mừng sinh nhật con của ông ta. Sao ông ta dám chứ!”

Tay nắm chặt chẽ, móng tay hãm sâu vào da thịt, ánh mắt Hạ Lam hơi hơi đỏ, giống như dã thú sắp phát điên.

Nhìn đến đây, Tống Tư Âm không khỏi có chút hoảng loạn, không biết khuyên can Hạ Lam như thế nào.

Chỉ có thể dùng hết khí lực toàn thân, đem Hạ Lam nắm tay giải khai.

Nhìn thấy bàn tay mơ hồ máu thịt , Tống Tư Âm cực kỳ đau lòng, không ngừng mà thổi nhẹ nhàng, dường như muốn thông qua phương thức ngốc như này để giảm bớt đau đớn cho cô.

“tỷ tỷ! chị tức giận như thế nào!”

“chị không được làm hại bản thân a! tựa như chị nói, chị không thể tha thứ phụ thân của chị, sao chị có thể vì một người không đáng mà thương tổn bản thân chứ?”

“hòm thuốc để ở đâu? Bây giờ em giúp chị xử lý miệng vết thương.”

Ngay lập tức trong đầu nhớ lại trước đây có lấy qua, Tống Tư Âm ngựa quen đường cũ ở trong thư phòng tìm thấy hòm thuốc.

Cẩn thận mà cầm lên lọ cồn và bông, Tống Tư Âm đang khử trùng cho Hạ Lam.

Từ đầu đến cuối, Hạ Lam đều là mặt không chút thay đổi mà nhìn Tống Tư Âm, giống như sự đau đớn trên tay căn bản không thể dâng lên một chút gợn sóng.

Tống Tư Âm bang bó miệng vết thương cho Hạ Lam, sau cùng còn thân thiết mà làm một nơ con bướm đáng yêu.

Vừa lòng gật gật đầu, Tống Tư Âm chậm rãi mở miệng: “xong rồi! đã băng bó tốt cho chị rồi! thế nào? Không tồi chứ?”

Yên lặng nhìn cái tay của bản thân giống như cái bánh chưng, Hạ Lam hiếm có không ghét bỏ.

“cũng được.”

“vậy chuyện phiền não của hôm nay chấm dứt đi, chúng ta cùng đi ngủ được không? Sau khi tỉnh dậy, tất cả mọi chuyện sẽ đổi mới, không cần phải nghĩ nữa.”

Dường như rất sợ Hạ Lam không đồng ý, Tống Tư Âm gắt gao mà dắt tay khác của cô.

Gần như là liên tục lôi kéo đem cô kéo về phía phòng.

Tống Tư Âm dìu đỡ Hạ Lam lên giường, tỉ mỉ thay Hạ Lam chỉnh góc chăn, cả người được bọc chặt.

Miệng khẽ nhếch, Hạ Lam vừa định mở miệng nói, Tống Tư Âm lại giành trước.

“chị yên tâm, tối nay em ngủ ở giá giường, chị yên tâm ở trên giường ngủ đi!”

Ôm lấy chiếc chăn nhỏ của bản thân, Tống Tư Âm xoay người đang muốn rời đi.

Bỗng chốc, một lực lượng yếu ớt từ cổ tay truyền đến, Tống Tư Âm tò mò ngẩng đầu lên.

Chỉ thấy trong mắt Hạ Lam hiện lên một sự yếu ớt, thanh âm thản nhiên vang vọng trong không khí, “đêm nay, cùng nhau ngủ đi!”

Nửa đêm, ánh trăng xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào trên hai người ở trong phòng.

Tiếng hít thở đều đều, vang vọng trong phòng, Hạ Lam ngủ rồi, Tống Tư Âm lại chưa ngủ.

Vẻ mặt phức tạp của cô nhìn dung nhan của Hạ Lam đang ngủ, nội tâm mãi không thể bình tĩnh.

Điều này khác một trời một vực hình tượng trước đây của Hạ Lam.

Quả nhiên, đằng sau một con người trưởng thành và xuất sắc, luôn luôn có một quá khứ không muốn người biết sao?

Nhẹ nhàng thở dài một hơi, thân thể Tống Tư Âm trở mình một cái, cuộn mình ở trong góc, cố gắng không cho bản thân quấy rầy giấc ngủ của Hạ Lam.

Thật ra, liên quan đến chuyện bọn bắt cóc tống tiền, cô cũng rất để ý.

Rốt cuộc là thâm thù đại hận như thế nào, đám kia mới có thể ra tay với hai mẹ trói gà không chặt chứ?”

Đáng tiếc, chuyện này Hạ Lam không nói, Tống Tư Âm cũng không dám hỏi.

Thời gian trôi qua từng phút, đang lúc Tống Tư Âm cho rằng, cô phải dựa vào ý chí kiên cường của mình thức đến đêm.

Một trận kinh hô từ bên cạnh cô truyền tới.

“không! Không được!!”