Chương 31

“mẹ mẹ! mẹ mẹ! cứu mạng----”

Tống Tư Âm theo bản năng mà ngồi dậy, phát hiện Hạ Lam lúc này đang rơi lệ đầy mặt, trong miệng không ngừng la lên.

Hai tay không ngừng trong hư không muốn bắt lấy cái gì đó, cuối cùng lại vô lực hạ xuống.

Cái cau mày và vẻ mặt thống khổ kia, giống như bị người bóp chặt cổ vậy, cả người không thể động đậy.

Tống Tư Âm bị hoảng sợ, cô vội vàng ngồi gần bên cạnh Hạ Lam, không ngừng vỗ nhẹ vào má cô ấy, miệng cũng theo gọi.

“tỷ tỷ! tỷ tỷ!”

“chị nghe thấy được không? Tỷ tỷ?”

“em ở, em ở đây, chị đừng sợ, sẽ không có ai làm hại chị!”

Mười ngón tay đan chặt, Tống Tư Âm gắt gao mà nắm lấy tay của Hạ Lam, định thông qua phương thức như này, cho Hạ Lam sức mạnh.

Chẳng qua bao lâu, Hạ Lam từ từ tỉnh lại, cả người có chút hoảng hốt nhìn khuôn mặt Tống Tư Âm.

Rất lâu, cô dường như phản ứng lại.

Lại một lần nữa nắm tay Tống Tư Âm, giọng nói tràn ngập cầu xin.

“chị……chị nhớ ra rồi, chị cuối cùng cũng nhớ ra rồi!”

“Tống Tư Âm, giúp chị một việc được không? Giúp chị vẽ ra tên bắt cóc kia!”

“cho dù chỉ có một chút cũng được, một chút cũng được…….”

Nói đến lời cuối cùng, giọng nói của Hạ Lam, nhịn không được mang theo một chút khóc nức nở, một giọt lệ theo khóe mắt chậm rãi chảy xuống.

Làm sao mà Tống Tư Âm có thể cự tuyệt chứ?

Cô nặng nề mà gật gật đầu, vội vàng đi xuống giường, chạy đến phòng bên cạnh, cầm lấy bản vẽ và bút chì của mình.

“chị nói, em vẽ.”

Một cảm giác có một sứ mệnh không giải thích được, ngưng tụ ở trong tim Tống Tư Âm rất nhanh nắm chặt cây bút của mình.

Lúc này Hạ Lam vẫn như cũ tinh thần có chút hoảng hốt, nhưng cô vẫn như trước cố gắng hết sức, miêu tả hình ảnh cái người trong mộng kia.

“cô ta là một người phụ nữ trung niên tầm 3,40 tuổi, đúng, không sai, giống như những phụ nữ bình thường khác.”

“đúng rồi, giữa ấn đường của cô ta, có một nốt ruồi lớn, màu đen.”

“chính là cô ta, lừa mẹ chị rời đi khi chị còn nhỏ……”

Đây……

Nhìn giấy vẽ trước mặt của mình, Tống Tư Âm lại chậm chạp không vẽ.

Manh mối quá ít, hiện tại vẽ ra chẳng phải là vẽ bừa sao?

Miệng khẽ nhếch, Tống Tư Âm đang định muốn mở miệng hỏi Hạ Lam có manh mối thêm nào không, Hạ Lam lại như là bị người giẫm lên đuôi.

Cả người vừa tức vừa vội.

“em đang làm gì vậy? ! chị đều nói xong rồi! vì sao còn chưa vẽ?”

“hay là em không vẽ được?”

? ? ? ? ?

“không không không, em đây liền vẽ”

Vẻ mặt Hạ Lam không giống giả bộ, phỏng đoán hẳn là thực sự không có nhiều manh mối thêm rồi.

Không còn cách nào khác, Tống Tư Âm chỉ có thể bất chấp khó khăn cầm bút chì bắt đầu vẽ.

Dựa theo cấu trúc tam đình ngũ nhãn( Tỷ lệ tiêu chuẩn giữa chiều dài khuôn mặt và chiều rộng khuôn mặt ) của người, căn cứ vào phổ thông nhất trong mọi người, tỷ lệ đặc điểm khuôn mặt phổ biến nhất, vẻ ra một người phụ nữ trung niên.

Đương nhiên, sau cùng còn không quên giữa ấn đường có một nốt ruồi đen.

Nét bút cuối cùng hạ xuống, Tống Tư Âm nhìn bức tranh trước mắt của chính mình, chậm chạp không dám giao ra bài thi cuối cùng của mình.

Quá nhiều điều không chắc chắn, hoàn toàn chính là vẽ bừa.

Đây làm sao có thể tìm được tội phạm chứ?

Cuối cùng, đang lúc Hạ Lam có chút lo lắng nhìn chăm chú xuống dưới, Tống Tư Âm chậm rãi xoay bản vẽ lại, dè dặt mở miệng thử hỏi.

“thế nào? Là người này sao?”

Ngay Lúc nhìn đến bản vẽ, cả người Hạ Lam có chút thất thần, tiếp theo là sự tức giận vô tận.

Cô một phát cầm lấy bản vẽ, hung hăng ném xuống mặt đất, lần thứ hai không khống chế được.

“không đúng! Không đúng! toàn bộ vẽ đều không đúng!”

“đây căn bản là không phải cô ta! Đây căn bản không phải cô ta!”

Nhìn thấy Hạ Lam gần như điên cuồng, Tống Tư Âm sử dụng sức lực yếu ớt của mình, đem Hạ Lam kéo vào trong l*иg ngực, liên tục vuốt phía sau lưng của cô ấy.

“đúng đúng đúng, em vẽ không tốt, đều là em sai.”

“bây giờ em vẽ lại cho chị được không? Chị yên tâm, em sẽ luôn vẽ ra được người mà chị cần.”

Khi lời nói của Tống Tư Âm rơi xuống, thân thể của Hạ Lam hơi khẽ run, sau đó là một đợt lạnh lẽo, cảm giác lan tỏa ở trên xương quai xanh của Tống Tư Âm.

Hạ Lam khóc rồi.

Cả người Tống Tư Âm có chút bối rối, tay chân luống cuống thay Hạ Lam lau đi nước mắt, miệng còn không quên nói tiếp lời xin lỗi.

“thực xin lỗi, đều là em sai, em không vẽ tốt, thật sự xin lỗi!”

Hạ Lam lau đi nước mắt của mình, dùng thanh âm trầm thấp mà khàn khàn kia của bản thân nói, “không, không phải là em sai, là chị sai!”

“thực xin lỗi, là chị không khống chế được.” Hạ Lam mãnh liệt mà ôm Tống Tư Âm, giọng nói dịu lại, “dọa đến em rồi, xin lỗi, sẽ không có lần sau nữa.”

Tống Tư Âm ôm cô chặt chẽ, thất thố mà vỗ sau lưng của cô, thanh âm ôn nhu an ủi: “không sao không sao, em biết là tỷ tỷ cũng không muốn.”

Hạ Lam lẩm bẩm nói: “Tư Âm, chị vĩnh viễn cũng không quên được một màn kia, mẹ chị cứ như thế chết trước mặt chị, chị vô năng không làm được gì.

Về sau, lúc cảnh sát xử lý vụ án này, cũng tìm họa sĩ vẽ chân dung hỏi chị những câu như vậy.”

Nhưng mà lúc đó chị quá vô năng rồi, bởi vì bị chịu kinh hãi, bị PTSD( hội chứng căn thẳng sau chấn thương), căn bản không thể nhớ lại được dung mạo đặc trưng của kẻ cướp!”

“đều là chị sai? Là chị quá yếu đuối! trong tiềm thức của chị căn bản là không dám nhớ lại sự việc năm đó!”

Nói đến lời cuối cùng, vẻ mặt Hạ Lam tràn ngập tự trách, gắt gao nắm chặt bàn tay của chính mình.

Tống Tư Âm vội vàng vươn tay giải khai tay của cô ấy, nhẹ nhàn thổi, miệng liên tục an ủi.

“không, lúc ấy chị chỉ là một đứa trẻ mà thôi! Sợ hãi là rất bình thường!”

“đừng tự trách nữa, được không?”

Đáng tiếc, Hạ Lam đang đắm chìm trong cảm xúc của mình, căn bản không nghe vào được.

Thấy một cánh tay của mình bị Tống Tư Âm khống chế được, Hạ Lam liền mở to hai mắt màu đỏ tươi của mình, gắt gao mà cắn lên cổ tay khác của mình.