Chương 33

Lời vừa nói xong, Tống Tư Âm dường như ý thức được điều gì đó, liền vội vàng lắc đầu.

Cô vừa rồi rốt cuộc đang làm gì vậy?

Không phải là cô phải ăn ủi tỷ tỷ sao? Sao an ủi vừa ăn ủi, tỷ tỷ liền biến thành giới thiệu công việc cho cô rồi?

“Ài ya! Tương lai em làm gì! Đều không quan trọng !”

“Bây giờ Quan trọng nhất là, tỷ tỷ, tậm trạng của chị như thế nào rồi? Có thể đi ngủ được chưa? Có cái gì em có thể giúp cho chị không?

Ánh mắt nhìn lướt qua, vết thương trên cổ Tống Tư Âm, ánh mắt của Hạ Lam có chút phức tạp.

Cô hơi lắc đầu, “chị không sao, bây giờ đã bình tĩnh xuống rồi.”

“nghỉ ngơi thôi, ngày mai còn có công việc phải xử lý.”

Nói xong, Hạ Lam liền nằm trên giường, đắp chăn, thân mình không tự giác mà cuộn tròn lại.

Rõ ràng là dáng người cao gầy như thế, vậy mà hiện giờ cuộn thành một đống nhỏ, cực kỳ giống một đứa nhỏ không có cảm giác an toàn.

Nhìn đến như vậy, Tống Tư Âm có chút đau lòng.

Nhưng……Hạ Lam cự tuyệt ý tốt của cô……

Dường như nhớ ra gì đó, đôi mắt Tống Tư Âm hơi hơi phát sáng, thuận tay cầm lấy điện thoại, tựa hồ là đang tìm kiếm.

Giây tiếp theo, âm nhạc nhẹ nhàng du dương, liền vang vọng trong không khí.

Ngay sau đó, là thanh âm ôn nhu của Tống Tư Âm.

“nguyện ý vì nàng, ta nguyện ý vì nàng……”

Cô đang hát.

Cô định dùng giọng hát của bản thân để an ủi sự bi thương trong lòng Hạ Lam.

Nhưng mà, rất đáng tiếc là, Tống Tư Âm không biết hát nhiều bài, chính là một trong những mấy bài hát đó.

Tuy rằng đây là bài hát về tình yêu, nhưng giai điệu của bài hát này dịu dàng, lời bài hát thì tình thâm, dùng để an ủi người khác chắc là……

Cũng không có vấn đề gì đi?

Nói thầm trong lòng một lúc, Tống Tư Âm lại bất chấp nhiều như vậy, vẫn cứ như vậy dùng giọng hát mềm nhẹ của mình hát bài hát đó.

Thoáng chốc, thân thể Hạ Lam khẽ run lên, cô mở đôi mắt thâm thúy của mình ra, bình tĩnh nhìn về phía trước.

Sau vài giây, cô lại một lần nữa nhắm mắt lại, tựa hồ là cam chịu Tống Tư Âm hát ở bên cạnh cô.

Sau 10 phút, thanh âm của Tống Tư Âm hát hơi hơi có chút khàn khàn, tiếng hít thở của Hạ Lam cũng dần trở nên đều đều.

Cô thở phào một hơi, thuận tay cầm lên ly nước trên tủ đầu giường, một hơi uống cạn.

Lần tới, cô không bao giờ muốn hát, để dỗ người ngủ nữa!

Cổ họng đều đau rồi,thật sự là rất khó chịu.

Đã xảy ra nhiều chuyện tình như vậy, Tống Tư Âm cũng không khỏi buồn ngủ mà ngáp một cái.

Động tác của cô nhẹ nhàng nắm xuống giường, kéo ra khoảng cách của mình với Hạ Lam, sợ bản thân quấy rầy đến cô ấy.

Nhưng nhìn bóng lưng co quắp của Hạ Lam, Tống Tư Âm lại do dự.

Thật lâu sau, Tống Tư Âm chậm rãi vươn tay, chạm vào thân thể Hạ Lam, cả người từ phía sau đem cô ấy kéo vào trong ngực.

Thanh âm mềm nhẹ vang vọng trong không khí.

“tỷ tỷ, đừng sợ.”

“em vẫn luôn ở đây, không có bất kỳ ai có thể thương tổn chị.”

……

Một đêm ngủ ngon.

Thời gian đã đến giữa trưa, ánh nắng nóng gắt chiếu vào Hạ Lam, hơi hơi có chút nóng lên.

Cô mở mắt ra, toàn thân tràn ngập một cảm giác dính dính, phía sau còn có một người, gắt gao mà ôm cô.

“Tư Âm?”

Nhẹ giọng kêu gọi một tiếng, bên tai của Hạ Lam vang lên một thanh âm rầm rì.

Đêm qua, Tống Tư Âm ôm cô ngủ cả một đêm!

Hơn nữa, còn ngủ một mạch đến giữa trưa!

Điều này đối với một sinh vật cực kỳ quy luật như Hạ Lam mà nói, quả thực chính là một điều viển vông!

Ý thức được điểm này, đôi mắt của Hạ Lam hiện lên một mạt khác thường.

Hạ Lam là một người cực kỳ khuyết thiếu cảm giác an toàn, bất kỳ cái gì tồn tại dư thừa trong phòng đều sẽ làm cô cảnh giác không thôi.

Chỉ là bên cạnh có một người ngủ cùng một giường, cô đã cực kỳ không muốn, càng không nói cùng ôm nhau.

Thanh âm mơ màng từ phía sau truyền đến, Tống Tư Âm còn chưa tỉnh, miệng còn nói thầm cái gì đó.

“tỷ tỷ, không sợ……”

“em sẽ luôn ở bên cạnh bảo vệ chị.”

Lặp đi lặp lại, Tống Tư Âm lặp lại chính là hai câu này.

Trong lòng khẽ run lên, vẻ mặt Hạ Lam ngày càng phức tạp, cô định thoát khỏi cái ôm của Tống Tư Âm.

Nhưng mà, Hạ Lam càng động, Tống Tư Âm lại càng ôm đến hăng say.

Trong chốc lát, Hạ Lam căn bản là thoát ra không được.

Lông mày hơi nhăn, một thanh âm lãnh đạm vang vọng trong không khí.

“Tống Tư Âm, buông tay, em đè đến chị rồi.”

Trong lúc ngủ mơ Tống Tư Âm giống như chim sợ cành cong, cả người lập tức thanh tỉnh, vội vàng thu hồi cái tay của mình đang ôm Hạ Lam.

Mắt còn chưa mở, Tống Tư Âm không ngừng xin lỗi ở đó.

“a……tỷ tỷ, thực xin lỗi, không phải em cố ý đâu.”

“tôi qua chỉ là muốn ôm chị, em đã khống chế hết sức rồi, em không phải là cố ý đè vào chị đâu.”

Lúc nói lời này, Tống Tư Âm vẫn như cũ là một biểu tình mông lung buồn ngủ, cái đầu nhỏ không ngừng cố gắng thanh tỉnh.

Hiển nhiên là rất buồn ngủ.

Hạ Lam hơi phức tạp nhìn Tống Tư Âm, nói: “không sao, nếu em buồn ngủ thì tiếp tục ngủ đi, chị đi xử lý công việc trước.”

Lời này vừa nói ra, Tống Tư Âm như được đại xá, bùm một phát, trực tiếp ngã xuống giường, đắp chăn lại, liền ngủ.

xem ra, tối qua cô thật sự bị làm khổ rồi.

vừa mới đến thư phòng, Hạ Lam liền nhìn thấy điện thoại của mình không ngừng vang lên.

Một chiếc điện thoại kết nối một chiếc điện thoại, đoạt mệnh liên hoàn call, gần như là chấn động, khiến cho da đầu người có chút run lên.

Lông mày nhíu chặt, Hạ Lam bắt máy.

“Chu Đồng, cậu điên à? gọi một mạch nhiều như vậy làm gì?”

Thoáng chốc, Chu Đồng kinh ngạc thanh âm từ trong điện thoại truyền đến.

“Hạ Lam, cậu không xảy ra chuyện gì chứ?”

“Tớ đã bảo đồng nghiệp ở đồn cảnh sát liên hệ nhân viên phục vụ ở chỗ khu nhà của cậu rồi, một lát nữa liền phá vỡ cửa nhà của cậu.”

“thùng thùng thùng!”