Chương 34

Vừa dứt lời, tiếng đập cửa ngoài cửa theo quy luật liền vang lên, kèm theo mà đến là lời nói quan tâm của nhân viên y tế.

“xin hỏi là cô Hạ Lam sao? Chúng tôi là nhân viên công tác của khu chung cư này, vừa rồi nhận được điện thoại đồng nghiệp của cô, nói rất có khả năng là cô cần trợ giúp, bây giờ có tiện mở cửa ra không?”

Có chút đau đầu mà xoa vào huyệt thái dương của mình, Hạ Lam nói chuyện có chút nghiến răng nghiến lợi.

“Chu Đồng, cậu đợi đó cho mình.”

Tít một tiếng cúp điện thoại, Hạ Lam đi về phía cửa nhà.

Cùng nhân viên công tác giải thích một hồi lâu, mới đem bọn họ đuổi đi.

Âm thanh chấn động của điện thoại lại vang lên lần nữa, vẫn là tin nhắn của Chu Đồng gửi đến.

[ Chu Đồng: cho nên, giờ này cậu mới nghe điện thoại của tôi, là bởi vì, cậu ngủ quên rồi?”

Hạ Lam đang trong cơn giận dữ, không muốn để ý tới cái người này, lẳng lặng mà gửi đi ba chữ.

[ bằng không thì? ]

Tin nhắn gửi đi sau 5 giây, Chu Đồng đoạt mệnh liên hoàn call lại gọi tới, Hạ Lam có chút không kiên nhẫn nghe điện thoại.

“ tốt nhất là cậu cầu nguyện là có chuyện quan trọng.Chuyện nhân viên công tác khu chung cư vừa rồi, mình còn chưa tìm cậu tính sổ đâu đấy!”

“không phải……” Chu Đồng ở đầu bên kia điện thoại nói chuyện rõ ràng có chút dè dặt, liên tục thử thăm dò.

“cậu thật sự chỉ là ngủ quên sao? Không có xảy ra chuyện gì khác?”

“hai chúng ta là đồng nghiệp nhiều năm như vậy rồi, có khó khăn gì nhất định phải nói với tớ a!”

Huyệt thái dương đang thình thịch, Hạ Lam suýt chút nữa đã nói ra vài từ trong kẽ răng.

“ Chu Đồng, câu điên à? Tớ đã nói rồi, tớ chỉ là ngủ quên mà thôi.”

Lời này vừa nói ra, Chu Đồng hoàn toàn bùng nổ.

“nhưng mà cậu công tác ở cục cảnh sát nhiều năm như vậy! cả năm 365 ngày không nghỉ, mỗi ngày đều là đến chỗ làm việc sớm trước nửa tiếng, chưa bao giờ đến muộn!”

“cậu nói với tớ, cậu ngủ quên rồi, vậy sao cậu không nói là, mặt trời mọc hướng tây rồi? !”

Hạ Lam ngủ quên.

Đây là cái khái niệm gì vậy?

Giống như là một bệnh nhân mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế nặng, đột nhiên không còn sự ép buộc nữa.

Người bình thường đều sẽ kinh ngạc thôi? !

Lông mày nhíu chặt, Hạ Lam muốn mở miệng giải thích, một thanh âm mơ mơ màng màng không xa truyền tới.

“tỷ tỷ, ai vậy? vừa rồi sao em nghe thấy âm thanh gõ cửa vậy?”

Theo bản năng quay đầu lại, Hạ Lam thấy Tống Tư Âm, ánh mắt mông lung của mình đang đấu tranh, đi tới phòng khách.

“không sao, nhân viên y tế theo thường lệ đến xét nghiệm mà thôi, em không tiếp tục ngủ sao?”

Tống Tư Âm hơi hơi lắc đầu, “không ngủ nữa, đã giữa trưa rồi, tí nữa còn phải uống thuốc.”

Dường như nhớ ra được gì đó, Tống Tư Âm lại bổ sung thêm một câu.

“thực xin lỗi a, tỷ tỷ, đều trách tướng ngủ của em không tốt, cứ ôm chị, làm trễ mất thời gian chị làm việc rồi. Em có thể giúp được cho chị việc gì không?”

Người còn chưa thanh tỉnh, đã nhớ đến việc xin lỗi cô.

Môi hơi nhếch lên, giọng nói của Hạ Lam ôn nhu đến mức bản thân không tưởng được.

“không sao, đi đánh răng rửa mặt đi, chị làm bữa sáng cho em, để trong nồi ý.”

Vừa nghe đến có bữa sáng, cả người Tống Tư Âm đều thanh tỉnh, như con gà mổ thóc mà gật gật đầu, vội vã rời đi.

Trời có biết lúc tỉnh dậy bụng của cô có bao nhiêu đói!

Đã giữa trưa rồi, trong bụng một chút thức ăn cũng không có.

Sự tương tác giữa hai người vừa rồi, bị Chu Đồng ở đầu bên kia điện thoại thu hết vào tai.

Hàng loạt câu hỏi của cô thổi quét qua mà đến.

“nữ sinh nói chuyện vừa rồi là ai? Chính là cái bạn nhỏ mà lần trước cậu nhắc đến sao? Có phải là vì em ấy cậu mới ngủ quên không? Hai người rốt cuộc có quan hệ gì!”

“Hạ Lam! Trả lời trực tiếp câu hỏi của tớ!”

Nói xong lời cuối cùng, Chu Đồng rõ ràng là có chút sốt ruột.

Hai người quen biết đã nhiều năm, Chu Đồng không chỉ là đồng nghiệp của cô, mà còn là bạn của cô, thậm chí đối với cô còn có chút ý tứ không thể nói rõ.

Hiện giờ bộ dáng này, cô rất khó tin giữa hai cái người này không có phát sinh chuyện gì!

Thanh âm nói chuyện của Hạ Lam có chút gượng gạo, “cậu nghĩ nhiều rồi, tối qua thân thể của tới không thoải mái, em ấy tạm thời chiếu cố tớ mà thôi.”

“hơn nữa, em ấy là thẳng, còn là một sinh viên còn chưa tốt nghiệp. tới cũng không bụng đói ăn quàng như vậy.”

“nếu là em ấy chiếu cố cậu, hai người vì sao phải ngủ cùng nhau chứ?”

Hạ Lam không kiên nhẫn nói: “không liên quan đến cậu.”

Vô số câu hỏi xoay quanh trong đầu, lần này, Chu Đồng không có tiếp tục truy hỏi nữa.

Cô cảm giác được rõ ràng, dường như Hạ Lam đối với mấy câu hỏi này có chút phản cảm.

“được rồi, vậy cậu chăm sóc bản thân tốt……”

“mà này tớ nói, cậu……nhất định phải chú ý có chừng mực a! người ta một tiểu cô nương, còn là thẳng nữa, cậu ngàn vạn lần đừng có đem người ta làm hỏng nha!”

Bên kia, sau khi Tống Tư Âm đơn giản mà rửa mặt qua, vừa định ngồi xuống bàn ăn bữa sáng.

Ai biết được mông còn chưa nóng, tiếng chuông điện thoại dồn dập vang lên bên tai của Tống Tư Âm.

Cô vừa đem mì nhét vào miệng, vừa nghe điện thoại.

“alo, Manh Manh, cậu tìm tới có việc gì sao?”

Một tiếng rống giận dữ từ trong điện thoại truyền tới, Điền Hiểu Manh, “cậu có biết bây giờ mấy giờ rồi không? Lớp học online 10h! 12h đã kết thúc rồi!”

“ngày này còn là lớp của

quỷ Trương, lão sư lên lớp còn điểm danh! Cậu có biết là mình đang làm gì không?”

Tống Tư Âm thiếu chút nữa phun ra mì mà bản thân vừa ăn, cô cuống quít buông đũa xuống, chạy vào phòng ngủ.

Lục lọi sách giáo khoa và thư tịch của bản thân.

“muốn chết rồi, muốn chết rồi.”

“hôm nay vậy mà là lớp chuyên ngành của bà ta! Hôm nay bà ta sắp xếp bài tập gì vậy? điểm danh còn không điểm thì thôi đi, nếu mà bài tập còn chưa làm, mình thật sự phải chết đó!”

Điền Hiểu Manh ở đầu kia điện thoại hóa thân lão mụ già, ngàn vạn dặn dò, vạn căn dặn.

“buổi chiều hôm nay lúc 2h, lão sư sẽ mở lớp trực tuyến, mời người mẫu lần này, tiến hành một đoạn video.”