Chương 40

“tối nay chị còn có công việc, không nói nữa.”

Cái khoảnh khắc mà Hạ Lam xoay người, Tống Tư Âm liền gắt gao mà nẳm lấy cổ tay của cô ấy, trong mắt hiện lên một sự dứt khoát.

“không! Không thể cứ như vậy là xong rồi!”

“tỷ tỷ, chị đợi em một chút! Cho em một cơ hội nữa!”

Nói xong, Tống Tư Âm cũng không quan tâm Hạ Lam có đồng ý hay không, vội vã từ trong phòng chạy ra ngoài, giống như là trốn, vọt vào phòng vệ sinh.

Một dòng nước lạnh hung hăng mà hắt vào hai gò má của mình, thân thể Tống Tư Âm bị lạnh đến phát run.

Nhưng cô, vẫn như cũ không có dừng lại động tác của mình.

Thẳng đến khi mỗi một tấc da thịt trên thân thể của mình thích ứng được với dòng nước lạnh, Tống Tư Âm mới chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn bản thân mình trong gương.

Tống Tư Âm, mày sao lại có thể tùy tiện bị bên ngoài ảnh hưởng chứ?

Nghĩ nhiều như vậy làm cái gì?

Chẳng lẽ mày quên thân phận của bản thân sao? Bây giờ mày chỉ là một cái họa sĩ, cần phải vứt bỏ mọi tạp niệm.

Lời nói như vậy liên tục lặp lại ở trong tâm trí.

Sau một lúc lâu, Tống Tư Âm mở mắt ra, trong mắt đều là một mảnh thanh minh.

Cô của lúc này, đã điều chỉnh tốt trạng thái của bản thân.

Hít sâu một hơi, Tống Tư Âm xoay người đi vào trong phòng, trịnh trọng mà cúi đầu với Hạ Lam.

“tỷ tỷ! Xin chị cho em một cơ hội nữa! Lần này, em nhất định sẽ vẽ tốt!”

Đây là lần đầu tiên Tống Tư Âm nghiêm túc như vậy xin nhờ Hạ Lam!

Ngay cả lần trước muốn ở nhà Hạ Lam, đều là bộ dáng nửa làm nũng nửa khẩn cầu.

Đáy mắt hiện lên một sự phức tạp, Hạ Lam nhàn nhạt ừ một tiếng, “duy nhất một cơ hội cuối cùng, vẽ không tốt thì đừng vẽ nữa.”

Nghe vậy, Tống Tư Âm vội vàng gật đầu, trong mắt lóe lên một tia tinh quang, một cái bước lớn về phía trước, trực tiếp nhào tới trên người Hạ Lam.

Bất chấp tất cả, cô vậy mà trực tiếp cởϊ qυầи áo của Hạ Lam.

Tống Tư Âm vừa cởi vừa nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, “tỷ tỷ, chị yên tâm! Lần này em nhất định sẽ vẽ tốt!”

Trong lúc nói vài ba câu, Tống Tư Âm giống như bị tẩu hỏa nhập ma mà chủ động cởϊ qυầи áo của Hạ Lam, động tác xảy ra bất ngờ, làm cho Hạ Lam hơi sửng sốt.

Lập tức Một cảm giác quỷ dị trong tim dâng lên.

Cô......vì sao lại có một cảm giác bị người phi lễ chứ?

Theo động tác của Tống Tư Âm, Hạ Lam cảm giác càng mãnh liệt.

Chỉ thấy sau khi Tống Tư Âm cởϊ qυầи áo trên người Hạ Lam xuống, cổ tay có một lực lớn, đem cả người cô đẩy xuống giường.

Theo quán tính, Tống Tư Âm cũng cùng ngã xuống.

Thật là trùng hợp, tay cô chống đỡ trên giường, cả người đè trên người Hạ Lam.

Một bộ tư thế trên cao nhìn xuống.

“em......” ánh mắt của Hạ Lam có chút quỷ dị, môi khẽ mở.

Còn chưa đợi Hạ Lam mở miệng, Tống Tư Âm vươn tay, tiếp tục đẩy kéo thân thể của Hạ Lam, miệng còn nói lẩm bẩm.

“lúc trước em luôn cảm thấy động tác của chị có chút không đúng, quả nhiên, phải như thế này mới càng mỹ cảm!”

Thừa dịp Hạ Lam đang ngây người, Tống Tư Âm đã sắp xếp thân thể của Hạ Lam thành tư thế mà mình muốn.

Ánh mắt nhìn thẳng vào Hạ Lam, Tống Tư Âm trầm ngâm gật đầu, mày nhíu chặt.

“ờ......như vậy quả thật so với lúc trước tốt hơn, nhưng mà, sao cứ cảm thấy thiếu cái gì đó?”

Đi đến bên cạnh cửa sổ, Tống Tư Âm rào một cái, kéo ra rèm cửa, ánh náng của buổi chiều chiếu vào trên thân thể Hạ Lam, lập tức bóng dáng bị kéo dài vô tận.

Trong không khí, mờ mờ ảo ảo còn có thể thấy những hạt bụi, kết hợp với dáng người tuyệt đẹp kia của Hạ Lam, lập tức bầu không khí được khơi dậy.

Vừa lòng mà gật đầu, Tống Tư Âm ngồi trở lại chỗ ngồi của mình, soàn soạt mà vẽ.

Còn chưa vẽ được vài nét bút, dường như Tống Tư Âm ý thức được gì đó, ánh mắt hơi nheo lại, từng bước tới gần ngực của Hạ Lam, vươn tay, trong nháy mắt đầu ngón tay lạnh lẽo va chạm vào làn da, Hạ Lam không khỏi hít một hơi.

Cô trừng mắt một cái với Tống Tư Âm, “em làm gì vậy?”

“đã nói là đừng nhúc nhích! Em đang điều chỉnh tư thế!”

Vừa dứt lời, âm thanh trách mắng của Tống Tư Âm liền truyền tới, hiếm có đúng lý hợp tình, một chút cũng không sợ.

Theo tầm mắt của Tống Tư Âm, Hạ Lam theo bản năng mà xoay đầu, phát hiện, Tống Tư Âm đang nhìn cái bóng dáng của bản thân cô, điều chỉnh phương hướng thân thể của mình.

Làm hai ba lần, Hạ Lam đều sắp bị Tống Tư Âm sờ khắp nơi rồi.

Cơ thể dần khô nóng, Hạ Lam nhìn chằm chằm Tống Tư Âm, dường như là u ám mà mở miệng, “được chưa?”

Tống Tư Âm lúc này còn đang đắm chìm vào sáng tác của mình, hoàn toàn không để ý tình hình xung quanh.

“góc độ này mới đúng!”

“tỷ tỷ, cứ kiên trì như vậy nha! Bây giờ em sẽ đi vẽ tranh, tranh thủ trong vòng một tiếng, hoàn thành nhiệm vụ.”

Một tiếng? !

Điên rồi sao? !

Hạ Lam rất muốn chửi ầm lên, nhưng nhìn bộ dáng hết dức chuyên chú kia của Tống Tư Âm, như nghẹn ở họng.

Đôi mắt hơi trầm xuống, thanh âm ung dung của Hạ Lam vang vọng trong không khí, “lần này, em nhất định phải vẽ tốt.”

Nếu không, cô sẽ nhịn không được muốn đem cô ấy xử tử mất!

Dường như hoàn toàn không chú ý tới sự khác thường trong giọng nói của Hạ Lam, Tống Tư Âm gật đầu với chính mình, vẻ mặt nghiêm túc mở miệng.

“tỷ tỷ chị yên tâm! Lần này em nhất định sẽ đem tốt nhất của chị, và cả tư thái đẹp nhất phơi bày ra!

Rất nhanh, cả căn phòng đều an tĩnh xuống, chỉ có âm thanh sàn sạt của bút chì ma sát trên giấy vẽ, cùng với tiếng hít thở của hai người.

Lần này, Tống Tư Âm như có thần giúp, trong chốc lát, khuôn mặt và thân thể của Hạ Lam liền hiện trên giấy.

Lần này bức tranh của Tống Tư Âm không chỉ có thân thể và dung mạo đơn giản của Hạ Lam, thậm chí còn thêm hiệu ứng ánh sáng và bóng tối đặc biệt.

Ngũ quan cùng với biểu cảm chi tiết của nhân vật đều được xử lý đặc biệt.

Thời gian một tiếng, một tiếng này, Hạ Lam trải qua như là dày vò.