Chương 5

“Đều là nữ nhân, sợ cái gì?” Tống Tư Âm nhỏ giọng than thở, đưa tay lên sờ ngực bản thân một chút, “em có, chị cũng có, có cái gì mà xấu hổ?”

Trong kí tức xá của bọn họ, mọi người đều mặc như vậy, cởi ra bản thân thoải mái rất nhiều!

Đều là nữ nhân, không có nam nhân, làm gì mà phải gò bó bản thân?

Tay nắm cà phê chặt chẽ, người nào đó nhấp môi dưới, “đi thay quần áo, hoặc là, hành lang hoan nghênh em!”

“thay thay thay, em lập tức thay!”

Bước nhanh vọt vào phòng dành cho khách, Tống Tư Âm nói cho bản thân, hảo hán không ăn thiệt thòi trước mắt, người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu.

Hạ Lam đứng ở phòng bếp, hít thở sâu mấy hơi, thấp giọng lầm bầm một câu: “thật là ngốc.”

Mở ra cà phê đá, trực tiếp uống 2 ngụm, làm lạnh tâm tình vừa rồi bị quấy rối.

Tống Tư Âm thay xong quần áo đi ra, Hạ Lam nhờ cô làm bữa sáng đưa đến thư phòng, sau đó lại tiến vào trong thư phòng.

Cô đi vào phòng bếp.

“pháp y bận rộn như vậy sao? Đều cách ly…”

Đang làm bữa sáng, điện thoại kêu lên, cô cầm lại xem, Tống Tư Trác.

Nhìn đến tên này, cô cảm thấy sự tức giận lúc rời giường giống như lại trở lại rồi.

“cái gì? !”

Tức giận mà hỏi một câu.

“muội muội, cùng nữ thần chung sống đêm đầu tiên, cảm thấy như thế nào? Em đừng có mà đem sự tức giận dậy dọa chị dâu tương lai của em chạy đi mất nha?”

Nghe được giọng nói của con chó săn Tống Tư Trác, cô nghiến răng đến cót két, “chị dâu á? Không quan tâm em gái của anh ở nhà nữ nhân xa lạ có bị ức hϊếp, Tống Tư Trác, gặp sắc quên em gái, anh xem em còn có giúp anh không!”

“Tiểu tổ tông ơi, em nhất định phải giúp anh, anh mua cho em thuốc màu, không phải em nói rằng em chuẩn bị tác phẩm tốt nghiệp tranh màu nước có độ bão hòa cao sao?”

Vừa nhắc tới chỗ này, tay của Tống Tư Âm đang làm bữa sáng ngừng lại, con mắt nheo lại, khóe miệng gợi lên một nụ cười của tiểu hồ ly.”

“Một bộ thuốc màu liền muốn mua chuộc em?”

“Vậy em còn muốn gì nữa?”

“Điện thoại của em cũ rồi, hôm trước bị anh lừa đi quán bar, rơi nứt rồi.”

“Anh mua cho em!”

“Sắp tốt nghiệp rồi, phải tìm công việc, em thậm chí không có quần áo tử tế…”

“mua mua mua!”

“Anh mở cho em thẻ gia đình, hạn ngạch là 10 vạn đi, em tự đi mua!”

“Không thành vấn đề, mở! khoan…em vừa mới nói gì?”

“Tống Tư Trác, em ghi âm lưu lại bằng chứng rồi, nhanh đi mở quyền hạn, buổi chiều em sẽ mua sắm! em có việc bận rồi.”

Không nghe Tống Tư trác bên kia kêu rên, cô tắt luôn điện thoại, bưng một bát mì trứng, xoay người đi đến thư phòng.

Gõ gõ gõ!

“vào đi.”

Cô đẩy cửa ra đi vào thư phòng, “bữa sáng, ăn mì trứng.”

Đem bữa sáng đặt ở trên bàn, cô theo bản năng không nhìn đến màn hình máy tính của Hạ Lam nữa, sợ lại nhìn được bức ảnh gì đó dọa người.

Hạ Lam đang gõ bàn phím, hình như rất bề bộn nhiều việc, đang vội báo cáo.

“Mì này để một lúc thì sẽ thành tảng mất.”

“Ừ.”

Giống như là trả lời cô, lại giống như là theo quán tính mà đáp lại.

Tống Tư Âm xoay người muốn rời đi, mới đi hai bước, thì bị gọi lại, “ đến giá sách tìm giúp chị một quyển sách < giải phẫu bộ xương>.”

Không phải nói chỉ làm việc nhà là được sao?

Do dự vài giây, cô vẫn là ngoan ngoãn đi đến giá sách.

Trước kia nói ở hành lang chỉ là sợ lạnh, nhưng tối qua vô tình thấy bức ảnh thi thể kia, bây giờ để cô ở hành lang, cho dù chết cô cũng không muốn đi!

Nhìn kĩ một vòng, cuối cùng cũng tìm được quyển sách kia, rút ra, cô cầm lấy đi đến để trên bàn, “này.”

Hạ Lam tiếp nhận sách, trực tiếp mở ra so sánh bức tranh kiểm tra bộ xương với người chết.

Tống Tư Âm nhìn dáng vẻ Hạ Lam nghiêm túc làm việc, đột nhiên cảm thấy một tỷ tỷ vừa soái vừa đẹp như vậy có thể làm chị dâu mình, thật ra cũng không tồi, ít nhất có thể cải thiện gen một chút cho cháu trai hoặc là cháu gái tương lai.

Đinh!

Wetchat gửi đến tin tức, cô cầm lên xem.

Tống Tư Trác tiên sinh vì ngài mà mở thẻ gia đình, ngài có thể sử dụng thẻ gia đình với hạn ngạch là 10000 nhân dân tệ.

Sau đó thì là tin nhắn của Tống Tư Trác gửi đến.

Tống Đại Cẩu: muội muội (╥ ~~╥) anh vừa mới mua phòng, bây giờ nghèo rớt mùng tơi rồi, 10000 nhân dân tệ này bị anh vắt kiệt rồi, muội muội tốt.

Âm Họa: cách ly về, em muốn ăn giò heo hầm.

Tống Đại Cẩu: ăn, anh tìm người lên núi mua chân lợn đen, anh tự tay hầm cho em.

Âm Họa: Hạ Lam là pháp y, bình thường nhìn thấy là rất cao lãnh, nhưng là mỗi buổi sáng đều dậy luyện tập thân thể, hẳn là người rất có kỷ luật, bây giời lại bắt đầu làm việc, cách ly rồi, còn liều mạng như vậy, chắc là một người cuồng công việc, anh thật muốn truy đuổi sao?”

Tống Đại Cẩu: yêu rồi, em có biết là anh đối với kiểu ngự tỷ như vậy là không có sức chống cự nhất không, giúp anh bắt được chị dâu của em, Âm Âm, sau này em có làm cái gì, anh đều đứng bên cạnh em.

Âm Họa: thật sự?

Tống Đại Cẩu: thật hơn so với vàng thật !

Âm Họa: được, thành giao!

Thu hồi điện thoại, cô ngẩng đầu lên nhìn về phía Hạ Lam còn đang trầm mê làm việc, mì trên bàn không cần nói, khẳng định là thành tảng rồi.

Cô đi tới, đưa tay muốn bưng bát mì.

“Làm gì vậy?”

Hạ Lam nâng con mắt lên nhìn cô một cái.

“Đã thành tảng rồi, nếu chị không ăn, em bưng ra ngoài trước, đợi chị muốn ăn, thì em lại làm lại lần nữa.”

“Không cần, làm xong chỗ này, chị liền ăn.”

Hạ Lam đưa tay muốn cầm đôi đũa, Tống Tư Âm vội vàng đoạt đi, bưng bát lên, nói: “tỷ tỷ, chị thu nhận em, em sao có thể cho chị ăn mì đóng thành tảng, chị đợi em một chút, cho em 3 phút, em làm lại một phần.”

Nói xong, cô liền bưng bát chạy ra khỏi thư phòng.

Muốn bắt được trái tim của một người, trước tiên phải bắt được dạ dày của người ta.

Cô bây giờ chính là giúp anh trai bắt được dạ dày của chị dâu tương lai!

Tuyệt đối không thể để Hạ Lam hoài nghi đối với trù nghệ của cô!

Đi vào phòng bếp, nàng mở lửa lên, đập trứng, 3 phút sau, một phần mì nóng hổi hoàn thành, cô bưng mì đi vào thư phòng.

“Ăn đi, lần này đừng có ngâm nữa, công việc ở nơi nào, chị làm hay không làm, nó đều ở đó, mì để lâu rồi, thì sẽ không phải mì nữa!”