Chương 15

Quý Tư Hàm liếc Quý Tư Ngạn một cái, ánh mắt dừng ở cửa phòng bệnh phía sau anh, suy tư làm sao mới có thể để Đường Dư đi xem.

Kết quả không đợi cô nghĩ kỹ, Đường Dư đột nhiên nhấc chân, đi thẳng về phía Quý Tư Ngạn.

Tim Quý Tư Ngạn đập thình thịch, theo bản năng tiến lên một bước, muốn ngăn cản Đường Dư.

Bất quá Đường Dư đã sớm biết hắn không phải con ruột của mình, hiện tại bà chỉ muốn nhìn Ôn Vũ Hà một cái, xem có đúng như Quý Tư Hàm nghĩ hay không, đang ở trong phòng bệnh kia.

"Vừa rồi sao con lại ra khỏi phòng bệnh này? Ba con đã xảy ra chuyện rồi à?" Đường Dư vừa nói, vừa đi về phía phòng bệnh.

Quý Tư Ngạn vội vàng ngăn lại: "Mẹ, không có, con chỉ đến thăm Hàm Hàm, vừa vặn mắc tiểu, thấy phòng bên cạnh không có ai, con đi vào mượn toilet một chút mà thôi."

"Đúng vậy mẹ, anh trai đi cùng con, anh ấy chỉ lo lắng vết thương của chị, đến thăm chị mà thôi." Quý Tư Ngữ cũng vội vàng mở miệng.

Đường Dư nghe bọn họ nói từng lời, cảm thấy trong lòng rất khó chịu.

Hai người này cũng không phải con của bà, còn giả bộ tình cảm anh em gì đó trước mặt bà, quả thực là ghê tởm.

Bà đẩy Quý Tư Ngạn ra, trực tiếp đẩy cửa phòng bệnh đi vào.

Quý Tư Ngạn và Quý Tư Ngữ nhìn nhau, đều thấy đáy mắt sốt ruột, hai người cùng vào phòng bệnh.

Ôn Vũ Hà trong phòng bệnh đang uống canh, thình lình nhìn thấy một người đi vào, hoảng sợ, bà ta ngẩng đầu nhìn lên, lúc nhìn thấy là Đường Dư, thần sắc mất tự nhiên thay đổi, hồi lâu mới gượng ép nở nụ cười.

"Xin hỏi, là có chuyện gì sao?"

Ôn Vũ Hà và Đường Dư là loại người hoàn toàn khác nhau, bà ta nhìn dịu dàng nhu nhược, ngũ quan càng lộ vẻ dịu dàng, giọng nói cũng dịu dàng, nghe chậm rãi thì thầm, vừa nhìn đã biết là một người có tính cách ôn nhu.

Quý Tư Ngạn có chút sốt ruột muốn kéo Đường Dư: "Mẹ, đã nói với mẹ rồi, chỉ là mượn toilet, sao mẹ còn chạy vào quấy rầy người khác nghỉ ngơi? Chúng ta đi nhanh đi."

"Dì thật ngại quá, quấy rầy dì rồi."

Đường Dư không rời đi, ánh mắt dừng trên người Ôn Vũ Hà.

Lần trước gặp mặt là hơn hai mươi năm trước, khi đó nàng cùng Quý Thanh Sơn kết hôn, Ôn Vũ Hà tới ăn rượu mừng, lúc mời rượu hai người gặp mặt một lần, Quý Thanh Sơn giới thiệu nàng là em họ con người bà con xa của mình, ở Thâm Nam thị bên này làm công, biết hắn kết hôn, thuận tiện tới uống rượu mừng.

Đường Dư không phải là người có nhiều tâm tư, khi đó căn bản không nghĩ tới Quý Thanh Sơn lừa gạt cô.

Hôm nay nhìn Ôn Vũ Hà trước mắt, năm tháng cơ hồ không lưu lại quá nhiều dấu vết trên người cô, lại nhìn kỹ mặt mày kia, cùng Quý Tư Ngạn và Quý Tư Ngữ đều có ba bốn phần tương tự, vừa nhìn chính là người một nhà.

Trong nháy mắt đó, một cơn giận khó hiểu dâng lên trong lòng, nghĩ đến con gái ruột của mình kiếp trước bị bọn họ làm hại chết thảm, mình cùng với ba mẹ anh trai đều bị Quý Thanh Sơn hại chết, trong lòng Đường Dư tràn đầy hận ý.

"Mẹ." Ngay khi Đường Dư sắp mất khống chế, giọng Quý Tư Hàm đột nhiên vang lên trong phòng bệnh.

Suy nghĩ của bà bị kéo về, hận ý mãnh liệt trong lòng cũng bị chậm rãi đè xuống.