Chương 7: Vợ Bị Bệnh (2)

Hầu hết người trong bệnh viện đều mặc áo phông ngắn tay, chỉ có Quý Uẩn mặc áo khoác ngoài.

Quý Uẩn cảm thấy có chút lạnh, đè tay hạ thấp mũ lưỡi trai xuống, khép chặt áo khoác lại.

“Quý Uẩn?”

Một thanh âm quen thuộc vang lên bên tai.

Quý Uẩn ngước mắt lên nhìn, nhàn nhạt đáp một tiếng “Ừ.”

Phong Lâm cảm thấy bản thân có một loại năng lực, chính là dù Quý Uẩn có mặc thành hình dạng gì thì hắn cũng có thể ở trong đám người nhận ra cô.

Ngay cả Phong Lâm cũng cảm thấy ngạc nhiên.

Phong Lâm: “Làm sao cậu lại ở nơi này?”

Quý Uẩn: “?”

Nơi này là bệnh viện, ở chỗ này thì còn có thể làm gì.

Quý Uẩn: “Tới du lịch.”

Phong Lâm: “Cậu bị bệnh sao?”

Hắn đối với Quý Uẩn….Rất thực tế là hắn thích cô, nhưng mà đối với hắn thì cô không có giá trị lợi dụng.

Hắn chính là người thực tế như thế.

Đi bên cạnh Phong Lâm là một cô gái trẻ, mặc một bộ váy dài, tóc dài xõa vai, ngược lại là khí chất có vài phần tương tự Quý Uẩn.

Tô Bội Bội yêu kiều nói: “Anh Phong Lâm, em hẹn trước với bác sĩ lúc 10h, chúng ta đi mau thôi.”

“Ừ.” Phong Lâm gật đầu một cái, quay đầu cùng Quý Uẩn nói lời từ biệt, “Quý Uẩn, chúng tôi đi ….”

“Quý Uẩn!” Ngụy Quân Nhiễm cầm thẻ căn cước cùng tiền chạy tới.

Thấy Ngụy Quân Nhiễm, Phong Lâm nhíu mày lại, “Quý Uẩn, hắn là bạn cậu sao?”

Lông mi Quý Uẩn rất dài, giống như cánh bướm vậy, mỗi một lần chớp mắt đều lay động lòng của Ngụy Quân Nhiễm, khiến đáy lòng anh ngứa ngáy.

Quý Uẩn nói: “Cứ coi là vậy đi”

Ngụy Quân Nhiễm thấy Quý Uẩn không có ý giới thiệu Phong Lâm cùng Tô Bội Bội, cũng không để ý bọn họ, cầm lấy miếng dán hạ sốt từ trong túi ra, dán lên cho Quý Uẩn, nhẹ giọng hỏi: “Cảm giác khá hơn chút nào không?”

Hắn đứng có chút gần, hô hấp nóng bỏng của Quý Uẩn phả vào mu bàn tay anh, anh không nhịn được lại sờ trán Quý Uẩn một chút.

Mọi cử chỉ đều lộ sự quen thuộc cùng sự thân mật khiến người khác không cách nào chen vào.

Phong Lâm chau mày, cũng không để ý Tô Bội Bội ở đó, mở miệng nói: “Quý Uẩn, cậu nói với tôi, sau này sẽ cố gắng học tập cho giỏi.”

Quý Uẩn lúc cự tuyệt hắn, nói rằng bản thân muốn học tập cho giỏi.

Ngụy Quân Nhiễm cảm thấy có chút không giải thích được, hơn nữa cảm thấy hắn hết sức không vừa mắt, vì vậy giận dỗi nói: “Chuyện của cô ấy liên quan gì đến cậu”.

“Nhà cậu ở bờ biển chắc? Để ý thật nhiều chuyện a”

Tô Bội Bội kéo kéo vạt áo Phong Lâm, bộ dáng khép nép: “Anh Phong Lâm, chúng ta đi thôi.”

“Ừ” Phong Lâm quyết định không cùng Ngụy Quân Nhiễm nói tiếp, ánh mắt phức tạp nhìn Quý Uẩn, “Quý Uẩn, tôi sẽ không hại cậu, cậu tốt nhất là lấy việc học lên đầu, không cần nhớ này nhớ kia”

Nói xong thì liền mang Tô Bội Bội rời đi.

Ngụy Quân Nhiễm đối với Phong Lâm bất mãn cao hơn một tầng lầu, hắn là ai, lại dạy dỗ vợ mình.

Vợ mình sau này chính là người làm mưa làm gió. Đáng ghét.

Quý Uẩn đứng dậy, ngáp một cái.

Ngụy Quân Nhiễm không nhịn được nói: “Quý Uẩn, người vừa nãy là ai vậy?”

Quý Uẩn: “Ừ, coi như là….bạn trai cũ trên tin đồn?”

Ngụy Quân Nhiễm sững người một chút, anh chỉ nghe vào ba chữ bạn trai cũ, trong không nhịn không được dâng lên từng đợt dấm chua!

Hai người đón xe trở về, lần này Ngụy Quân Nhiễm không có ngồi phía trước mà cố ý ngồi phía sau cùng Quý Uẩn.

Vốn là muốn nói mấy câu nhưng Quý Uẩn đang ngủ mất rồi.

Ngụy Quân Nhiễm nhìn khoảng cách giữa hai người ước chừng một người ngồi, lặng lẽ nghĩ đến quá khứ.

Vốn là Quý Uẩn dựa đầu vào cửa sổ ngủ, Ngụy Quân Nhiễm đem đầu cô dựa vào bả vai mình.

Ngụy Quân Nhiễm bỗng nhiên có chút hơi đắc ý, Phong Lâm là bạn trai cũ của cô thì thế nào, còn không phải là đã chia tay.

Cuối cùng anh mới là người cưới cô.

Đem Quý Uẩn ôm đến bên giường, đắp chiếc chăn mỏng lên cho cô.

Ngụy Quân Nhiễm thấy đầu giường Quý Uẩn còn có vỏ thuốc chưa vứt.

Đều là thuốc chống trầm cảm.

Ngụy Quân Nhiễm mặt không cảm xúc xem xong hướng dẫn sử dụng thuốc, lòng lại bắt đầu đau.

Từ lúc nhìn thấy Quý Uẩn, anh đã đau lòng không biết bao nhiêu lần.

Hóa ra vợ của anh lúc này đang mắc chứng trầm cảm.

Thuốc trầm cảm này có thành phần chủ yếu là thuốc ngủ, cho nên Quý Uẩn mới có thể ngủ như vậy.