Chương 22: Chủ nhân Sương Lâm đảo

Diệp Vãn Tô đột nhiên dừng bước, quay đầu lưu luyến nhìn Thẩm Tri vì nàng đau khổ mà gần như phát điên.

Cũng không biết hắn có phải đã cảm nhận được không, Thẩm Tri lúc này cũng ngẩng đầu nhìn lại phía trước, tuy hắn không thấy cửa đá cũng không thấy được sư phụ, nhưng không biết tại sao, hắn tựa hồ biết Diệp Vãn Tô đang đứng ở đó.

“Sư phụ.... Ta chờ người quay lại.”

Diệp Vãn Tô cười cười, đi vào bên trong.

Khi cánh cửa đá ‘phanh" đóng sầm lại, trước mặt là một cái quan tài với những lá bùa dán trên bốn góc xuất hiện trước mắt nàng.

Mà bóng dáng người đứng cạnh quan tài khiến Diệp Vãn Tô quen thuộc.

“Bắc Âm?” Nàng nhẹ giọng kêu.

Nhưng khi người trước mặt xoay người lại, trên mặt hắn đang đeo mặt nạ, ngữ khí xa cách, cung kính cúi người nói: “Bái kiến Lăng Quang Thần Tôn, thần tôn ngài rốt cuộc cũng đã đến.”

Diệp Vãn Tô đi về phía trước mấy bước, nói: “Ngươi không phải Lâm Bắc Âm sao?”

Người nam nhân mang mặt nạ lắc đầu, cười: “Thần tôn nhận sai người, tại hạ không phải Lâm Bắc Âm thần quân, cũng không phải bất cứ kẻ nào, ta chỉ là người bảo hộ tàn hồn của thần tôn ba ngàn năm trên Sương Lâm đảo, chính là cây bạch quả kia.”

Vừa nói, hắn vừa xoay người, đưa tay nhẹ nhàng vỗ vào quan tài băng, chậm rãi nói: “Thứ thần tôn tìm ở chỗ này, chỉ là ngài thật sự đã nghĩ kỹ? Nếu không lấy tàn hồn, dựa vào thân thể hiện giờ của ngài, ngài có thể ở cùng người mình yêu đến mấy chục năm. Nhưng nếu hôm nay ngài lấy đi, hết thảy mọi chuyện đều mà đoán trước được.”

“Ngươi không cần nhiều lời, chuyện đó bản tôn đều biết.”

“Ngài biết, vị kia ở ngoài cửa cũng biết sao?”

Diệp Vãn Tô đi đến trước quan tài băng, dừng một chút nói: “Ngươi đã vì ta mà sinh ra, chắc hẳn đã biết bản tính của ta. Thân là thần, tất nhiên nên lấy tam giới làm trách nhiệm của mình, đối mặt với đại nghĩa trước mắt, tình yêu nhỏ bé không đáng nhắc đến. Trong khi thời gian có hạn, ta sẽ làm cho hắn mọi thứ có thể. Hắn là đồ đệ ta, là nghiệp của ta, hắn thiếu nợ đồ vật, ta cũng phải có trách nhiệm cùng hắn trả lại.”

“Thần tôn cao thượng! Ta nên học hỏi từ ngài. Nếu ngài đã chuẩn bị tốt, đã vậy thì nhập quan luôn đi! Chỉ là trước khi nhập quan, cần phải nhờ thần tôn để lại vài lời cho vị kia ở trước cửa, bằng không ta sợ rằng đến ngày ngài ra, Sương Lâm đảo cũng đã bị hắn phá hủy.”

Diệp Vãn Tô thở dài, nói: “Vậy ngươi ra trước chuyển lời cho hắn biết, cứ nói.... Ta đã cho hắn lời hứa, liền sẽ không nuốt lời, ta đã nói qua sẽ không bỏ hắn ở lại một mình, nhất định sẽ làm được.”

Chủ nhân Sương Lâm đảo lùi ra phía sau, cúi đầu.

Giây lát, trận pháp được kích hoạt, Diệp Vãn Tô bị một cổ lực hút mạnh mẽ cuốn vào lốc xoáy màu đen, ở cuối đường hành lang quanh co, nàng nhìn thấy một cái quan tài băng giống hệt nhau, bên trong quan tài là giọng của nàng cứ gọi tên nàng liên tục.

“Diệp Vãn Tô, Diệp Vãn Tô.....”

Diệp Vãn Tô đi tới gần phía trước, nhìn thấy bóng dáng mình phản chiếu trên vách quan tài, bóng dáng kia còn đang cười nhìn nàng, thẩm trí giơ tay lên muốn chạm vào nàng....

Bên ngoài cửa đá, lúc này Thẩm Tri đã sắp hỏng mất, hắn thẩm trí còn đang hối hận chính mình một hai phải mang sư phụ tới đây tìm cho được tàn hồn.....