Chương 3: Ma vương

Phía trên đài cao, Thẩm Tri lười biếng nửa nằm ở trên long ỷ, cổ áo màu đen long bào nửa mở, lộ ra một mảnh trắng nõn l*иg ngực, trong tay cầm vòi rượu rót cho mình không ngừng, rượu chảy theo cằm trượt xuống cổ hắn cũng không chút nào để ý, trong lòng ngực còn ôm bộ xương cốt mặc chiếc váy lụa cũ của Diệp Vãn Tô trong tay.

Diệp Vãn Tô thầm mắng vài câu tiểu súc sinh, nàng chết rồi hắn còn muốn khi sư diệt tổ còn muốn lấy xương cốt ra để dọa người.

Bất quá trong đại điện này chỉ có xương cốt là thật sự.

Thẩm Tri khoác tay áo, mang theo vài phần men say nói: “Đều đã tới rồi sao?”

“Hồi bẩm Ma vương, tất cả đều ở chỗ này, lần này xuất hiện có người rất giống với quý nhân, nhất định sẽ khiến bệ hạ hài lòng".

Thẩm Tri nhướn mày, cười nói: “Ah? Bảo bản vương hài lòng sao? Nếu bản vương không hài lòng, ta liền đem đầu ngươi xuống để làm quả cầu cho sự phụ đá chơi để giải sầu, ha ha ha”.

Mi tâm Diệp Vãn Tô nhảy lên, nàng hận hiện tại không thể ngay lập tức đứng lên tát cái tên khốn kiếp ngồi không ra ngồi, nằm không ra nằm kia lại hủy hoại thanh danh sau lưng nàng.

Thẩm Tri cầm vòi rượu, lảo đảo đứng dậy, đưa tay vung trường bào, chiếc váy từ bộ xương cốt lúc nãu liền đáp xuống tay trên, hắn để đi chân trần bước lên những bậc thang bằng đá cẩm thạch trắng nhuốm máu tươi, vết máu nhiễm lên chân hắn, trong điện lúc sáng lúc tối ánh nến trong sảnh in bóng lá cờ trắng cao trên khuôn mặt tuấn mỹ của hắn.

Tựa như A Tu La từ địa ngục bò lên trên nhân gian.

Diệp Vãn Tô lén trộm nhìn, trong lòng lộp bộp vài tiếng,cho dù người trước mắt là đồ đệ của nàng nhìn từ nhỏ đến lớn, nhưng ba ngàn năm qua chung quy vẫn là quá dài, lâu như vậy nàng cảm thấy người này quá xa lạ.

Cuối cùng Thẩm Tri vẫn đứng yên đến trước mặt nàng, hơi hơi cuối, nghiêng đầu, ngữ điệu nghiền ngẫm nói: “ Ngươi đã tỉnh rồi! Còn muốn giả bộ đến bao lâu?”

Lời mày vừa nói ra, không chỉ Diệp Vãn Tô, ngay cả Kinh Triệu phũ doãn đều bị dọa sợ mà run run: “Bệ hạ! Thần đã dùng dược, không có khả năng thưa bệ hạ!”

Thẩm Tri đứng thẳng người , cười nhìn về phía Kinh Triệu doãn phủ, cách tay dài vừa nhắc, ngón tay nhẹ chuyển, Kinh Triệu doãn phũ lập tức hai chân nhấc lên khỏi mặt đất, hai tay khẩn trương ôm chặt lấy cỗ, khuôn mặt đỏ bừng từng đường gân xanh nổ lên, không ngừng đứt quãng xin tha.

Diệp Vãn Tô nhìn biểu cảm tràn đầy hưởng thụ biểu tình xin tha của tiểu súc sinh kia, quả thực không thể nhịn được nữa, đúng lúc này một tiếng động vang lớn, thân thể mập mạp của Kinh Triệu doãn phủ ầm một tiếng ngã xuống đất.

Mà hắn tự chính tay lấy tay bóp cổ chính mình, lăn vài vòng dưới chân của Thẩm Tri, Thẩm Tri cười với Diệp Vãn Tô nói: “Ta chỉ đùa một chút, sư phụ có cảm thấy thú vị không? Sư phụ người có thể xem để giải buồn?”

Trong lòng Diệp Vãn Tô lộp bộp một cái, tiểu súc sinh nay đã nhìn ra được cái gì? Ngay sau đó chiếc váy trong tay hắn liền đổi tới trên người nàng.

“Thật xinh đẹp, cũng chỉ có sư phụ mặc lên chiếc váy này mới xuất ra phong thái như thế này”.

Vừa nói, vò rượu trong tay Thẩm Tri rơi xuống đất, rượu vắt tung tóe khắp nơi, Diệp Vãn Tô cơ hồ làm theo bản năng muốn trốn về phía sau, nhưng không thể động đậy, chỉ có thể để Thẩm Tri chậm rãi tới gần, cảm nhận được ngón tay lạnh lẽo của hắn hướng tới khuôn mặt chậm rãi vuốt ve, như thể đang nhìn kỳ trân dị bảo.

Diệp Vãn Tô cảm thấy toàn thân phát lạnh, năm xưa dù có xảy ra chuyện long trời lỡ đất, trên khuôn mặt nàng không đổi sắt mặt, ngay cả đối mặt với Ma Tôn Sơn hung ác bất quá là đánh một trận chiến. Cho dù cuối cùng là bỏ mạng ở Đông Hải, nàng cũng chỉ coi bất quá thì chết.

Nhưng nhìn người trước mắt hỉ nộ vô thường này, tự lừa chính bản thân, biểu tình vừa cố chấp ủy khuất của Thẩm Tri, nàng hơi sợ, luống cuống, không biết phải làm sao.

Chính nàng nuôi lớn thiếu niên như ngọc này đến lớn, dưới chân có máu, bây giờ trên tay nhiễm vô số sinh linh tánh mạng người vô tội, cho dù trong miệng nói tưởng niệm, nhưng rốt cuộc vĩnh viễn không thể quay lại về quá khứ.

Thẩm Tri nhìn chính bản thân trong mắt nàng, tay không khỏi phát run, lảo đảo về phía sau hai bước nhất thời nghẹn ngào nói: “Ánh mắt của ngươi thật sự rất giống với nàng, lúc trước ta mỗi lần phạm sai lầm, bị nàng nhìn chằm chằm ta đều rất sợ hãi, ta sợ nàng không cần ta nửa, ta sợ nàng bỏ rơi ta......"

Diệp Vãn Tô hiện giờ cảm thấy, Thẩm Tri điên rồi, nhất định là điên thật rồi, và ý niệm này càng lúc càng lớn khi hắn hôn lên cánh môi nàng.

Tiểu súc sinh này từ lúc nào đối với nàng có loại tâm tư phản nghịch bất đạo đến như vậy!

Khi sư diệt tổ, thật là khi sư diệt tổ mà!.

Nếu không phải từ lúc đi vào chính điện, thân thể nàng không có nửa phần sức lực, Diệp Vãn Tô thật sự muốn hung hăng đánh hắn một trận.

Một lúc sau, nàng bị bế lên như một con rối, mặt dán vào ngực trái của Thẩm Tri, nàng có thể cảm nhận được nhịp tim của hắn đập mạnh mẽ.

Chẳng qua hiện giờ Thẩm Tri thật sự lạnh lùng cực kỳ, toàn thân đều tản ra một tia hàn ý, góc cạnh khuôn mặt rõ ràng không còn giống bộ dạng thiếu niên năm đó, nhưng hương hoa hếu mà nàng từng thích vẫn còn lưu lại trên vạt áo của hắn.

Diệp Vãn Tô vẫn mơ hồ nhớ rằng, ngày mà nàng hồn phi phách tán chìm xuống biển, nàng mơ hồ nhìn thấy Thẩm Tri quỳ xuống vách đá ở Đông Hải khóc đến vô cùng đao khổ.

Khi ấy nàng nghĩ, chính bản thân nàng là chân long duy nhất của tam giới, sinh ra đã làm thần, cô độc vạn năm, sau khi chết được đồ đệ tưởng nhớ cũng đáng giá.

Mấy năm trôi qua trong loạn thế, nàng từ vô ngàn suy nghĩ tới nếu một ngày nào đó trở lại nhân gian, sẽ gặp Thẩm tri trong hoàn cảnh như thế nào, nhưng trong vô ngàn suy nghĩ đó, nàng không ngờ ràng cuộc hội ngộ của cả hai sẽ như thế này.

Trong rèm lụa đỏ, phảng phất một mùi thơm hắc ám.

“Sư phụ, sư phụ......”

Diệp Vãn Tô nghe động tĩnh Thẩm Tri hết lần này đến lần khác thành kính gọi nàng, nàng thật là muốn đánh hắn!

Nhưng nàng hiện giờ căn bản không thể cử động, chỉ có thể kiềm chế lửa giận, để cho tiểu súc sinh càng ngày càng quá mức, càng không còn kiền nể gì.

“Sư tôn, người thật tàn nhẫn, đồ đệ đợi ngài ba ngàn năm, tìm người ba ngàn năm người vì cái gì không chịu quay về!”

“Tam giới quan trọng đến vậy sao? Muôn dân thống khổ thì có liên quan gì đến ngài? Sinh mạng của bọn họ là mạng, còn của người không phải là mạng sao?”

“Tại sao Ma Tôn Sơn có thể phá vỡ được phong ấn? Bất quá chính là cái gọi là tiên đạo chính nghĩa đã giao dịch, đặc biệt là cái tên Lâm Bắc Âm kia, kẻ phản bội chân chính buông bỏ tiên đạo, chính là hắn!”

Diệp Vãn Tô cau mày, cảm thấy toàn thân cứng ngắc, Thẩm Tri trấn an hôn lên vành tai của nàng, tâm trạng đang kích động của hắn đột nhiên trầm xuống, ôn nhu nỉ non nói: “Bất quá không quan trọng, sư phụ yên tâm, đồ nhi sẽ không làm hắn chết tử tế. Ngay cả tam giới đạo mạo mà sư phụ mong chờ, đồ nhi đều đem chúng hủy hoại, ngài nhìn hiện giờ nhân gian, núi sông gãy khúc, máu chảy khắp nơi, khắp nơi đều rên lên tiếng than, cờ trắng treo trên cao, đều là bọn họ phải nên trả giá cao”.

Nước mắt Diệp Vãn Tô theo gương mặt trượt xuống, Thẩm Tri nhẹ nhàng đen nước mắt gạt đi hôn tới, thì thầm lập đi lập lại nói: “Sư phụ, ta yêu người, đồ đệ thật sự yêu người. Sư phụ............”

Nụ hôn tinh tế rơi trên người Diệp Vãn Tô, nghe thấy tiếng thở dốc nặng nề của Thẩm Tri càng ngày càng xâm lược chiếm hữu của hắn, Diệp Vãn Tô muốn nhắm mắt lại không thể làm được, đành phải nhìn tên tiểu súc sinh này đại nghịch bất đạo.

Nàng nhìn chằm chằm vết sẹo kéo dài đến xương sường trên ngực của Thẩm Tri một hồi lâu, trong lòng không khỏi đau nhói,lấy tiên cốt trên người ra nhất định là rất đau đớn!

Vào đêm hôm đó, Diệp Vãn Tô cảm thấy nàng có lẽ rơi nhiều nước mắt nhất trong đời, sau đó nhìn thấy Thẩm Trí thoản mãn ôm nàng ngủ say, lòng tự trách cuả nàng càng dâng cao, cuối cùng cũng bị nén lại.