Chương 2.3

“Thực sự để ta hoàn toàn làm chủ?”

Nữ đế lại nghe được câu trả lời khẳng định như vậy thêm một lần nữa, nhìn về phía nàng vô cùng ngạc nhiên, lúc này mới vừa lòng gật đầu, nhưng rất nhanh sau lại thu lại ý cười, mang theo vài phần thâm ý triệt để hiểu rõ, thở dài nói: “Nếu đơn giản như vậy thì tốt rồi. Trẫm còn tưởng rằng ngươi không buông bỏ được hắn, mới đau bệnh triền miên trên giường, không màng thế sự.”

“Khụ khụ khụ...”

Khương Chiêu che lại khóe miệng, không nhịn được ho khan hai tiếng, sao có thể.

Từ sau lần đó, nàng và Tề Văn không nói với nhau một câu nào, hắn không muốn nhìn đến nàng, phu thê chán ghét nhau hai mươi năm, không những chung đυ.ng thì ít mà xa cách thì nhiều, quan hệ sợ là còn kém hơn so với người xa lạ nhiều.

Tề Văn đối với nàng có lẽ đã từng là thiếu niên lang dịu dàng ôn nhu vươn tay ra nói với nàng: “Công chúa, người ngã có đau không?”

Nhưng nàng đối với Tề Văn, có lẽ chỉ là kẻ thù ghê tởm đến cực điểm, mặt mày khả ố mà thôi.

Giữa bọn họ tuy rằng đã thành hôn hai mươi năm, nếu như muốn hỏi còn đọng lại cái gì, cũng tuyệt không phải không buông bỏ được, tuyệt không phải cái gì thâm tình sâu nặng, thanh mai trúc mã.

Nếu có thì chỉ là tiếc nuối không thể hàn gắn lại, là những sai lầm không thể sửa chữa, là trọng tội nặng nề đã khắc sâu.

Nhìn hai người nữ đế cùng Tề Văn tay nắm tay trong thời loạn thế, thu phục non sông, trải qua sóng to gió lớn cũng không ngã, chống đỡ giang sơn, sống chết có nhau.

Nàng vui mừng khôn xiết, cũng nghĩ tới rất nhiều lần, có lẽ bọn họ và nàng không giống nhau, quyến luyến không quên là gia quốc thiên hạ, ý chí rộng lớn.

Nhưng nghĩ đến cảnh hai người ưu tú đến vậy cuối cùng nàng lại cô độc một mình, quay đầu nhìn lại từ trước tới nay bản thân vẫn luôn vắng vẻ hiu quạnh, nói vậy hẳn là vẫn tiếc nuối.

Thế nhưng, nàng thân là công chúa, thân là muội muội duy nhất của nữ đế, là hoàng tộc cuối cùng được tiên hoàng hạ chỉ tứ hôn, dù cho mối hôn sự này vừa sai trái lại không hợp lẽ thường, cũng không ai có thể thật sự trừng phạt nàng.

Nàng sống một mình một góc, ban đầu giống như tội nhân phạm tội tử hình chờ Tề Văn tìm được thời cơ thích hợp đưa cho nàng một tờ giấy hưu thư, hoặc là nữ đế trực tiếp ban thưởng một ly rượu độc.

Nhưng sau này khi nàng nhận được chiếu thư nữ đế yêu cầu nàng chuyển nhà tu dưỡng, nàng lại hiểu ra. Mối hôn sự này xen lẫn lợi ích thế cục cùng địa vị hoàng quyền. Nàng có thể bảo đảm giữ im lặng không gây thêm rắc rối cho hai người bọn họ, chính là chuyện duy nhất mà nàng có thể làm.

Tất nhiên điều này không có liên quan đến tình ái, chỉ là một người đã phạm sai lầm, hẳn là nên làm chút chuyện vì người bị hại

Chỉ là không nghĩ tới, còn có cơ hội như vậy. Trước khi chết, ít nhất nàng còn có thể trả Tề Văn thứ tự do mà nàng nợ hắn.

“Bệ hạ, nếu như bệ hạ rảnh rỗi, người viết cho thần muội một phong chiếu thư hạ chỉ hòa li được không?”