Chương 3.2

“Tự ngươi quyết định là tốt rồi.”

Khương Hà cầm lấy cuộn chiếu trắng đưa cho nàng, Khương Chiêu cung kính tiếp nhận, giống như chấm dứt được cái gì, nhẹ nhàng thở ra.

Mắt thấy Khương Chiêu được cung nhân đỡ lấy rời đi, để lại nữ đế thở dài một tiếng, chưởng cung thái giám Triệu Trung Ích bên người nàng lập tức tiến lên, biết hoàng đế có chuyện muốn nói, lập tức cố ý xin chỉ thị nói: “Bệ hạ, còn muốn cho người đi mời thái y xem bệnh cho công chúa sao?”

“Nhìn qua cũng tốt.”

Khương Hà xuất thần một giây, cau mày, không còn biểu lộ cảm xúc như ở trước mặt Khương Chiêu, chỉ có vẻ cao thâm khó đoán, khó có thể nắm lấy.

Mà Triệu Trung Ích lại không có cảm giác gì, hắn rất quen thuộc với biểu cảm như vậy của nữ đế, đây mới là nữ đế thật sự.

“Vậy nô tài cho người đi mới.”

Triệu Trung Ích không dám nói nhiều, làm ra bộ dạng muốn đi làm việc, Khương Hà lại xua xua tay, có chút mất hứng nói: “Thôi, chắc là nhất thời chán nản, luyến tiếc thôi.”

“Bệ hạ tuệ nhãn như đuốc, nếu nhìn ra công chúa đây là không tình nguyện hòa li. Khó có được đã sắp xếp thời gian đi gặp công chúa, vì sao không chậm chậm đã, gấp gáp như vậy, vạn nhất công chúa bị bệnh cấp tính, nô tài sợ chuyện quốc sự của người đã quá mức vất vả, còn phải lo lắng công chúa, tổn hại đến phượng thể của người...”

Triệu Trung Ích giả vờ làm ra bộ dáng tỏ lòng trung thành.

Khương Hà đầu tiên không nói gì, vài giây sau lại lắc đầu: “Trẫm biết nàng không muốn hòa ly, cũng nhìn ra nàng tâm sự nặng nề, nhưng trẫm không thể chờ đợi. Cũng là lỗi của trẫm không giỏi xử lý gia sự. Hai mươi nmaw năm, trẫm thật sự hẳn là nên xử lý chuyện này từ sớm. Tề Văn không đề cập tới, nàng cũng không đề cập tới, để nàng thủ tiết cả đời làm một góa phụ. Hôm nay trẫm rút kiếm trảm tơ tình, để cho bọn họ có một kết cục thống khoái đi. Cho dù nhất thời nàng không hiểu, nhưng chỉ cần vượt qua trở ngại này, trẫm tin tưởng hôn phu trẫm tuyển cho nàng, tất nhiên có thể cho nàng hạnh phúc.”

Triệu Trung Ích tự nhiên là đoán được một ít tâm tư của Khương Hà, thế nhưng hắn vẫn ra vẻ khó hiểu bồi nữ đế nói chuyện: “Bệ hạ dụng tâm lương khổ, để thừa tướng phân ưu vì người là chuyện đương nhiên, sao có thể tự mình làm...”

“Ha ha...”

Thần sắc nữ đế bỗng nhiên trở nên cổ quái: “Tên nô tài nhà ngươi, đây không phải chuyện ngươi nên hỏi.”

“Là nô tài sai, nô tài lắm miệng.”

Triệu Trung Ích rất là thức thời, gió chiều nào theo chiều ấy, nhìn nữ đế rời đi, lập tức theo sát.

Nhưng vừa tiến lên một bước, hắn vẫn nhịn không được nghĩ, có cái gì khó đoán, có lẽ nữ đế có chút cảm tình với công chúa, nhưng chút cảm tình kia cũng không quan trong bằng nhưng thứ khác, thường xuyên bận rộn việc nhiều nên chậm trễ, vừa lúc thiên hạ thái bình, hơn phân nửa là nàng đến để hàn gắn quan hệ, tuổi đã lớn cũng muốn ôn lại tình thân thôi. Nếu để thừa tướng làm như vậy, chắc chắn sẽ không thân thiết.

Chỉ là... Hắn ở trong cung đã lâu, vốn đã từng có một khoảng thời gian làm một tiểu thái giám chăm sóc cơ thể, rõ ràng nhất bộ dạng của người muốn chết gìnhìn tình trạng của vị công chúa kia, phỏng chừng cũng không còn nhiều ngày nữa.

Nhưng bệ hạ nói không cần xem, hắn cần gì phải lắm miệng. Còn nữa bệ hạ nói đường hoàng là vì hạnh phúc của công chúa, cũng đã truyền đi những lời này, vạn nhất bệ hạ thật sự cùng thừa tướng… Hắn vẫn là không cần lắm miệng thì hơn.

Dù sao thì bệ hạ tận tình tận nghĩa, nếu như công chúa chưa kịp gả đi lần hai đã chết, cũng là nàng không có cái phúc phận kia, có liên quan gì tới người khác đâu?