Chương 15

Ký ức về kiếp trước của Lận Văn Tích thức tỉnh quá muộn.

Khi tỉnh lại, Lận Sở Hi đã cùng mẹ anh sắp xếp hoàn tất di chúc của ông Lận, thuận lợi nắm quyền điều hành Lận thị...

May thay, Lận Văn Tích đã có kinh nghiệm chiến thắng một lần.

Hắn tiếp tục theo kinh nghiệm từ kiếp trước để tìm kiếm những bằng chứng bất lợi cho Lận Sở Hi...

Tất cả được diễn ra từ từ, tuần tự.

Trong khi đó, nội tâm của Lận Văn Tích vẫn không ngừng rối bời.

Hắn nghĩ về thông tin liên quan đến Đông Tễ trong “báo cáo khám nghiệm tử thi”.

“Răng không biết nói dối*.” (Ẩn dụ: Sự thật không thể che giấu được, sự thật sẽ luôn bộc lộ, bất kể có cố gắng giấu kiểu gì đi chăng nữa.)

Lận Văn Tích nghe tiếng quạt máy quay ù ù, khẽ lẩm bẩm, bắt chước câu nói cuối cùng mà cậu thanh niên đang hấp hối vì bệnh nặng từng nói với hắn trong ký ức của kiếp trước.

Nếu không phải báo cáo khám nghiệm tử thi được kiểm tra kỹ lưỡng qua nhiều bên, nếu không nhờ vào máy móc phân tích chính xác đồng vị carbon-14 thì dù có chết, Lận Văn Tích cũng không bao giờ tin được.

Cậu thanh niên trẻ tuổi đã quấn lấy hắn suốt mười năm, cùng hắn trải qua những trận chiến yêu hận đan xen. Nhưng khi họ gặp nhau lần đầu thì cậu chỉ vừa tròn chín tuổi.

Lận Văn Tích không kiềm chế được, lập tức đứng dậy.

Hắn muốn xác nhận lại một lần nữa về “đứa trẻ” Đông Tễ này.

— Chín tuổi.

— Một đứa trẻ chín tuổi.

Sao cậu có thể lớn nhanh đến thế, cao ráo đến thế, nhìn như một chàng trai trưởng thành vậy nhỉ?

Lận Văn Tích nhẹ nhàng bước tới trước cửa phòng mở rộng, lặng lẽ nhìn chàng trai trẻ đang ngủ say trên giường.

Tư thế ngủ của Đông Tễ rất giống một bào thai, biểu hiện sự thiếu an toàn.

Cậu nằm nghiêng, co tròn người lại, ngủ thật sâu.

Trong căn phòng chật chội, chiếc quạt máy duy nhất đã được Đông Tễ rộng lượng nhường lại cho hắn. Nhiệt độ trong phòng vẫn đang hầm hập rất nực nội.

Lận Văn Tích nhận thấy mồ hôi bắt đầu lấm tấm trên trán cậu.

Chàng trai trẻ chỉ mặc áo phông ngắn tay và quần đùi khi ngủ, không đắp chăn nhiều, chỉ có một góc chăn mỏng được phủ hờ trên phần eo bụng.

Hắn lại kiểm tra thêm một lần: Rốn của cậu đã được đắp chăn, tốt rồi, không lo bị lạnh.

Điện thoại của hắn vang lên tin nhắn từ người trợ thủ hai mang kia.

[Nói là đã đưa tiền đặt cọc, số tiền có vẻ đủ dùng ạ.]

Lận Văn Tích nhíu mày. Hắn rón rén quay lại phòng khách, ngồi xuống ghế sofa, nhìn tin nhắn mà không hiểu Lận Sở Hi đã đưa bao nhiêu tiền đặt cọc.

— Căn nhà thuê này chỉ có mỗi một cái quạt, chẳng lẽ Lận Sở Hi keo kiệt đến mức ấy sao?

— Kiếp trước, hắn cũng từng sống trong môi trường như thế này vài ngày.

Lúc đó, Lận Văn Tích trầm cảm, gần như suy sụp, sự ra đi của cả ba lẫn mẹ cùng với sự đối đầu của Lận Sở Hi khiến hắn mất đi tất cả động lực.

Mỗi ngày đối với hắn là một mớ hỗn độn và mù mịt.

Khi Đông Tễ với lòng thương hại, mang theo mục đích mời hắn đến ở cùng, lúc đó Lận Văn Tích chẳng còn quá bận tâm về môi trường bên ngoài nữa.

Cái nóng oi bức của mùa hè, những ngày không có điều hòa thật ra cũng không khó chịu đến mức không thể chịu nổi.

Khoảng một tuần sau, người thợ lắp điều hòa mà Đông Tễ liên hệ đến nhà lắp đặt thiết bị.

Mùa hè sau đó, căn nhà thuê rẻ tiền thường xuyên ngập trong không khí mát mẻ.

Đến mức, Lận Văn Tích gần như đã quên mất những ngày đầu tiên họ sống chung, hắn cũng từng phải chịu đựng sự oi bức khổ sở này.

Hắn nhắn lại cho trợ thủ hai mang: [Cố gắng ám chỉ cho anh ta đưa thêm tiền nhé.]

Sau khi gửi tin nhắn xong, Lận Văn Tích suy nghĩ về bước đi tiếp theo.

Hắn đại khái có thể đoán được là Lận Sở Hi muốn Đông Tễ tiếp cận hắn, có lẽ mang theo ý đồ "dùng nhan sắc để dụ dỗ" hắn.