Chương 16

Với tính cách của Lận Sở Hi, mọi thứ anh làm đều có thể đi đến mức đê tiện nhất, hoàn toàn không nghĩ đến việc trên đời này vẫn còn những mối quan hệ thuần khiết và chân thành.

Nhưng bất kể lúc nào, Đông Tễ cũng chưa bao giờ dựa vào "vẻ ngoài đẹp đẽ" để khiến hắn hay Lận Sở Hi rung động.

Lận Văn Tích nghĩ đến đó, cả người hắn tự nhiên nổi da gà.

Hắn lẩm bẩm: "Đông Tễ vẫn chỉ là một đứa trẻ, phải bỉ ổi thế nào mới nghĩ đến chuyện đó với một đứa trẻ chứ?"

Lận Sở Hi ở kiếp này không giống hắn, vì Sở Hi không có "ký ức tiền kiếp".

Ít nhất là cho đến giờ vẫn chưa có.

Lận Văn Tích có thể tận dụng khoảng thời gian này để thực hiện những gì mình muốn làm.

Người đàn ông điển trai cúi thấp đầu, tìm kiếm thông tin đại học của Đông Tễ.

Là đối thủ từng tranh đấu suốt mười năm ở kiếp trước, hắn hiểu rất rõ "con người công khai" của Đông Tễ.

Đông Tễ không giống như những gì cậu nói nửa năm sau đó, rằng kiếm đủ học phí rồi sẽ rửa tay gác kiếm và nghiêm túc học hành.

Không lâu sau khi nhận được khoản thanh toán cuối cùng từ Lận Sở Hi, Đông Tễ đã trở lại trường học.

Đáng tiếc, chỉ vài tháng sau khi trở lại trường, Lận Sở Hi lại tìm đến cậu, biến cậu thành một quân cờ trong tay anh, cố tình kí©h thí©ɧ Lận Văn Tích vừa bị phản bội.

Nhờ vậy, Đông Tễ kiếm được một khoản tiền lớn, nhưng cũng bỏ lỡ việc học hành.

Bằng cử nhân của Đông Tễ phải gian lận mới có thể lấy được.

Chuyện này cũng không phải là điều bí mật trong giới.

...

Lận Văn Tích khẽ nói: "Trẻ con thì vẫn phải ưu tiên việc học."

Hắn nhíu mày, trong lòng vẫn còn nhiều thắc mắc, chẳng hạn như hắn không hiểu tại sao Đông Tễ lại có ngoại hình lớn hơn hẳn những đứa trẻ cùng tuổi - thậm chí danh tính của cậu còn hợp pháp và không có bất kỳ lỗ hổng nào cả...

Tuổi theo pháp lý của Đông Tễ, không nghi ngờ gì nữa, là mười chín.

Nếu không phải chính Đông Tễ từng chủ động hé lộ "sự thật" như một trò đùa này thì Lận Văn Tích có nằm mơ cũng không ngờ rằng, suốt mười năm làm bạn và rồi phản bội nhau, hắn lại đang tranh giành quyền lực với một đứa "con nít".

Giống như giành đồ chơi với trẻ con vậy.

Mặt Lận Văn Tích nóng ran.

Hắn lơ đãng thở dài, ánh mắt dời sang cậu thanh niên đang ngủ say không xa.

Cậu ngủ thật sâu.

Chắc hẳn là mệt lắm đây.

Trẻ con thì cần ngủ nhiều.

Lận Văn Tích nghĩ đến đôi mắt trong sáng của Đông Tễ, nghĩ đến giấc ngủ ngon lành của cậu.

Tất cả những điều đó đều phù hợp với tính cách của một "đứa trẻ".

Vì thế, hắn tạm gác lại những điều bất hợp lý đang còn trùng trùng.

— Ở kiếp trước, kết quả khám nghiệm tử thi cho thấy Đông Tễ hai mươi chín tuổi thực chất mới mười chín, đã đủ bất hợp lý rồi.

Trong đầu Lận Văn Tích chỉ có một suy nghĩ: Khi Đông Tễ chín tuổi, nghe theo chỉ đạo của Lận Sở Hi để làm những việc "của người lớn", liệu cậu có cảm thấy khó chịu và thấy khó khăn không?

Những việc đó, vốn dĩ không phải là thứ mà một đứa trẻ nên làm.

Sự thật cụ thể ra sao…

Kiếp trước, Lận Văn Tích không kịp hỏi, hắn chỉ có thể nhìn chằm chằm vào báo cáo khám nghiệm tử thi, thất thần, rồi từ đó sa sút, mất đi ý chí chiến đấu.

Kiếp này, Lận Văn Tích vẫn còn thời gian.

Hắn hít một hơi thật sâu, quyết tâm sẽ chăm sóc cậu bạn trẻ này thật tốt để cậu được lớn lên khỏe mạnh.

Sau đó, sẽ từ từ tìm hiểu sự thật.

Mùa hè ở Thành phố Cẩm Tú thật sự rất ngột ngạt.

Lận Văn Tích bị cái nóng hành hạ nên không thể nào ngủ nổi.

Đông Tễ trẻ trung, tốt bụng đã nhường cho hắn chiếc quạt duy nhất trong nhà.

Lận Văn Tích rút điện thoại ra, lên nền tảng trực tuyến đặt lịch lắp điều hòa.

Sau khi xác nhận lịch lắp điều hòa vào ngày mai, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, cuộn mình lại trong cái nóng, mệt mỏi thϊếp đi.