Chương 27

Lận Sở Hi là kẻ tồi tệ, nhưng anh thực sự rất tốt với Đông Tễ.

...

Hệ thống đã biến mất không dấu vết, nhưng nó biết rằng Đông Tễ mang trong lòng sự ngưỡng mộ dành cho cặp anh em nhà họ Lận như đứa trẻ nhìn lên những người trưởng thành.

Đông Tễ biết rằng Lận Văn Tích là một người rất tốt. Hắn thực sự là một người rất tốt.

Nếu không phải là đối thủ, nếu Đông Tễ không phải là "phản diện" thì cậu chắc chắn sẽ muốn làm "anh em" với hắn.

Giống như điều mà Lận Văn Tích từng hy vọng vậy.

Còn về phần Lận Sở Hi, rõ ràng anh không phải là một người tốt theo nghĩa thông thường. Anh vì đắm chìm trong sắc dục mà vi phạm pháp luật rồi cuối cùng phải vào tù.

Nhược điểm này là chính tay anh đưa vào tay Đông Tễ.

Khi Đông Tễ mười lăm, mười sáu tuổi, cậu đã nhận ra rằng thân thể trưởng thành của mình có một vẻ ngoài anh tuấn, lạnh lùng.

Là kiểu đẹp đến mức có thể thu hút phần lớn đàn ông và phụ nữ trưởng thành.

Lận Sở Hi chưa bao giờ lợi dụng mối quan hệ thân thiết của họ để cố gắng chạm vào cậu.

Ban đầu, Lận Sở Hi hỏi cậu có muốn "khai bao" với vài cậu trai trẻ không và sau khi cậu từ chối thì anh cũng không bao giờ nhắc lại chuyện đó nữa.

Anh quan tâm và đối xử với cậu như người nhà, cực kỳ bảo vệ cậu. Ở những buổi tiệc tùng, khi có người khác ồn ào đòi bao cho Đông Tễ một cậu trai xinh đẹp thì chính Lận Sở Hi đã đứng ra giải vây cho cậu.

Vì vậy, có người nói cậu là "khách quý" trong phòng riêng của Lận Sở Hi.

Điều này khiến Lận Sở Hi nổi giận.

Những chuyện trên đều xảy ra khi Đông Tễ vẫn tuân theo kịch bản và gọi Lận Sở Hi là "ông chủ".

...

Về sau, Lận Sở Hi ra tòa.

Anh phải vào tù vì đã cưỡиɠ ɧϊếp một thanh niên sau khi uống rượu say.

Lận Sở Hi là một gã chẳng ra gì.

Say mê sắc dục, cũng vì sắc dục mà huỷ hoại bản thân.

Tất cả mọi người đều nói vậy.

Đông Tễ biết rõ, không thể coi Lận Sở Hi là một người tốt được.

Nhưng bản thân cậu đâu phải là kiểu người tốt lành gì.

Khi làm những việc mà hệ thống yêu cầu, Đông Tễ đã làm tổn thương Lận Văn Tích đã đối xử rất tốt với cậu và cả Lận Sở Hi cũng đối xử rất tốt với cậu nữa.

Đông Tễ là một kẻ cực kỳ tồi tệ.

Là một tên đê tiện, vô liêm sỉ, vong ân bội nghĩa, lòng lang dạ sói.

Trên tòa án, ánh mắt giận dữ của Lận Sở Hi và những lời mắng chửi của anh vẫn còn vang vọng bên tai.

Anh căm hận cậu đến tận xương tủy, giống như sau này, Lận Văn Tích cũng hận cậu như thế.

Hai anh em vốn không hòa thuận này, trong tương lai gần sẽ có chung một đối tượng để căm ghét.

Đó là Đông Tễ.

...

Hiện tại, Đông Tễ đang rất khổ sở.

Cậu không biết nên đứng về phía ai.

Lận Sở Hi vẫn không ngừng luyên thuyên: [Nói cho tôi biết đi, rốt cuộc là anh ta bất thường chỗ nào vậy?]

Anh chẳng thèm che giấu cảm xúc vui mừng khi thấy người khác gặp chuyện không may!

Đông Tễ thở dài.

Cậu ngẩng đầu nhìn Lận Văn Tích đang vui vẻ không rõ nghĩ gì, trên mặt hắn tràn đầy vẻ hứng khởi.

Cậu chậm rãi gõ bàn phím, quyết định tuân thủ yêu cầu nhiệm vụ.

[Gần đây anh ấy rất vui vẻ.]

Đúng vậy, Đông Tễ ngước nhìn hắn lần nữa. Lận Văn Tích mỉm cười với cậu, nụ cười rất nhẹ nhàng và dịu dàng.

Lận Văn Tích sắp bước vào tuổi trung niên.

Khi hắn cười, khóe mắt xuất hiện những nếp nhăn mờ nhạt. Nụ cười này không làm hắn trông già đi mà chỉ thêm phần ấm áp.

Đông Tễ không nhìn lâu.

Vì cậu biết, nửa năm sau, Lận Văn Tích sẽ không bao giờ cười với cậu như thế nữa.

Một lát sau.

Lận Sở Hi nhắn tới một tràng dài.

Lận Sở Hi: [???]

Lận Sở Hi: [Anh ta vui vẻ lắm sao? Không hề cảm thấy buồn chút nào à? ]

Chỉ đọc dòng chữ, Đông Tễ đã có thể tưởng tượng khuôn mặt tuấn tú nghiến răng của Lận Sở Hi hiện lên rõ ràng trong đầu.