Chương 5

Nước mắt của ta lại rơi xuống.

Thu Thiền nói: "Ngũ cô nương, mời! Dù sao ngài cũng là một cô nương chưa xuất giá, nô tỳ cả gan nói một câu, ngài thường xuyên xuất đầu lộ diện như vậy không thích hợp."

Sắc mặt Trần Giai Giai có chút khó coi, trước kia, những lúc như này, nương ta đều sẽ nói giúp Trần Giai Giai, hiện tại nương ta lại im lặng.

Trần Giai Giai nhẹ giọng, tủi thân nói: "Ta chỉ sống một mình ở Trần quận, rất cô đơn, tỷ tỷ tới nên muội muốn thân thiết chút thôi."

Trên mặt Thu Thiền tỏ vẻ khinh bỉ không chút che giấu.

Thấy nương ta không nói gì, Trần Giai Giai đi một bước lại quay đầu ba mới chịu rời đi.

Ánh mắt cha ta nhìn theo bà ta một lát.

Chuyện cha ta và Trần Giai Giai gian díu với nhau, là sau khi nương ta mang thai lần nữa.

Không bao lâu sau, cha ta cũng ngồi không yên, cũng rời đi.

Nương ta nháy mắt với Thu Thiền, Thu Thiền lĩnh mệnh rời đi.

Ta ôm nương ta nói: "Nương, con chán ghét nữ nhân kia, đừng để bà ta tới nhà nữa!"

"Muội muội, sao vậy? Di mẫu ức h.i.ế.p muội sao?" Ca ca, tỷ tỷ trăm miệng một lời hỏi.

Tôi sốt ruột nói với bọn họ: "Con nhìn thấy di nương nhào vào trong lòng cha, còn nghe thấy bà ta lẩm bẩm nói muốn hại c.h.ế.t nương, muốn làm kế mẫu của chúng con, muốn chiều hư ca ca, c.h.ặ.t t.a.y ca ca, để ca ca làm thái giám, muốn bán tỷ tỷ vào thanh lâu, muốn cắt lưỡi của con, chặt tứ chi làm tên ăn mày."

Tôi khóc đến thương tâm muốn chết: "Nương ơi! Nương đừng có mang thai, con còn mơ một cơn ác mộng, trong mơ, tên xấu xa kia chính là thừa dịp nương sinh con, mua chuộc bà mụ hại nương!"

Ca ca, tỷ tỷ khϊếp sợ nhìn ta.

Trên mặt là sợ hãi và hoảng sợ.

Nương đau lòng nhìn ta, sờ trán của ta, dịu dàng hỏi: "Con hôn mê ba ngày ba đêm, một mực kêu khóc, cũng là bởi vì nằm mơ thấy điều này?"

Ta gật gật đầu, sợ nương ta không tin, vội nói: "Nương, là thật đó. Di mẫu là muốn câu dẫn cha! Sau khi nương chết, cha cũng mặc kệ chúng con, tùy ý để ba người chúng con bị kế mẫu hại chết!"

Lúc này, Thu Thiền trở về, nói với nương ta: "Tiểu thư, tiện nhân kia quả nhiên khóc ở đình, chờ thiếu chủ đi qua, thiếu chủ an ủi hai câu, tiện nhân kia liền thừa cơ dựa vào người thiếu chủ..."

Nương ta lau nước mắt cho ta, nhẹ giọng nói với ta: "Nương đã biết rồi, nương cũng có giấc mộng giống như Nguyệt Nhi, Nguyệt Nhi không cần lo lắng, lần này nương nhất định sẽ bảo vệ tốt chính mình, bảo vệ tốt ba huynh muội các con, còn cả Thu Thiền cô cô của con nữa, được không nào?"