Chương 3: Nhị phòng

phủ Vệ Quốc Công tổng công có hai phòng, nhị phòng vừa mới biết được tin tức tiểu thư bị kẻ xấu bắt đi, ngay lập tức Ninh Thị khóc lóc hoảng loạn, sắc mặt Kỷ Thừa Hải tối sầm, lập tức phải người đi tìm nhưng lại bị Ninh Thị ngăn cản.

Vì thế hai người họ bắt đầu cãi nhau.

Kỷ Thừa Hải phái người đi tìm, Ninh Thị không đồng ý, cho rằng làm ra động tĩnh như vậy, ngày mai toàn bộ kinh thành đều biết nữ nhi bị bắt đi. Dù cho có tìm được trở về cũng rất mất mặt, vì vậy Kỷ Nhị gia đã sai vài người đi tìm một cách âm thầm.

Phải biết rằng Ninh Thị rất lợi hại, ngày bình thường Ninh Thị nói gì Kỷ Nhị gia cũng đều phải nghe theo. Nhưng lần này Kỷ Thừa Hải sốt ruột tìm kiếm nữ nhi, chỉ sợ chậm trễ sẽ xảy ra chuyện, vì thế hiếm khi mới tranh chấp với Ninh Thị, sau đó kêu người muốn tự thân đi tìm.

Khi Tạ Viễn Tông đưa người về, đúng lúc Kỷ Thừa Hải dẫn người ra cửa phủ Vệ Quốc Công.

Kỷ Sơ Linh nghe thấy động tĩnh vội chạy xuống khỏi xe ngựa, liền thấy phụ thân đi nhanh đến phía nàng, thấy nàng không sao, lúc này mới nới lỏng đôi lông mày nhíu chặt.

Gặp lại phụ thân một lần nữa, hốc mắt Kỷ Sơ Linh cũng có chút phiếm hồng, kiếp trước bộ dạng bản thân lúc chết rất thảm, không biết phụ thân sau khi nhìn thấy sẽ đau lòng đến mức nào.

Nàng cười trấn ai nói: “Phụ thân, nữ nhi không sao. Là Tạ công tử của phủ Trấn An Hầu cứu nữ nhi.”

Kỷ Thừa Hải tất nhiên sẽ cảm kích Tạ Viễn Tông không thôi. Bình thường phủ Vệ Quốc Công và phủ Trấn An Hầu không có qua lại gì với nhau, ông còn làm chức quan nhàn hạ, từ trước đến giờ không có nhiều người qua lại, mà nhi tử của Tạ Tướng quân trước sau như một cũng rất ít khi lộ diện, đây là lần đầu tiên ông quan sát cẩn thận Tạ Viễn Tông.

Hiện tại Đại Hạ trọng văn khinh võ, Tạ Viễn Tông là nhi tử của quan võ, lại không truyền ra câu chuyện cũng như tiếng tăm gì, lúc đầu người ngoài tất nhiên sẽ nghĩ hắn chỉ là một mãng phu không thể lên đài, không chừng võ nghệ cũng chẳng ra sao, sau này cũng chỉ dựa vào sự che chở của phụ thân mà sống qua ngày. Thế nhưng không nghĩ đến là tiểu Hầu gia không ai để vào mắt này, năm ngoái lại được bảng vàng đề tên trong khoa thi, trở thành Trạng nguyên, khiến cho các vương tước cao quý trong kinh thành kinh ngạc.

Kỷ Thừa Hải sau khi nghe chuyện đó cũng có ấn tượng hơn vài phần. Thoạt nhìn trước mắt, lại là một chàng trai trẻ có khuôn mặt đoan chính, tính tình chững chạc.

Thu Lộ vội vàng vọt tới trước mặt tiểu thư nhà mình, thấy rõ vết máu dọa người dưới ống tay áo tiểu thư, nước mắt lại chảy ra.

Kỷ Sơ Linh thấy tiểu nha đầu khóc đến mức hai mắt đều sưng lên, bất đắc dĩ nói: “Ta không sao rồi, ngươi còn khóc cái gì?”

Thu Lộ vội lau nước mắt nói: “Không khóc, tiểu thư không sao là tốt rồi!”

Từ trước đến nay tiểu thư luôn sợ đau, nhưng Thu Lộ thấy sắc mặt tiểu thư tuy rằng không tốt nhưng cũng không có bộ dạng bị kinh sợ. Nàng ta cũng không rõ, cảm thấy tiểu thư có chút gì không giống với trước kia.

“Trần nhũ mẫu và Xuân Y đâu?” Kỷ Sơ Linh quét mắt nhìn xung quanh, hỏi.

“Đám nô tỳ bị bọn người xấu đánh ngất, lúc tỉnh lại tìm tiểu thư đến độ gấp muốn chết! Nhưng Trần nhũ mẫu và Xuân Y bị thương nghiêm trọng nên nô tỳ đã khuyên bọn họ nghỉ ngơi, tiểu thư đừng nói nữa, trước tiên về sân trong để nô tỳ hầu hạ người thay xiêm y.”

Kỷ Sơ Linh gật đầu, cũng không hỏi thêm cái gì nữa.

Lúc này, Dương Kha mới đi ngựa đến đây. Hắn thở phì phò đến bên cạnh Tạ Viễn Tông nói: “Ta nói này tiểu Hầu gia, ngươi biết, biết ta cưỡi ngựa không tốt, còn đi nhanh như vậy, thật muốn cái mạng già này của ta!”

Bởi vì Chung Cảnh cho Kỷ Sơ Linh vào xe, Dương Kha chỉ có thể tự mình cưỡi ngựa.

Tạ Viễn Tông nhàn nhạt liếc hắn một cái, nói với Kỷ Nhị gia: "Dương đại phu nói muốn xem kỹ cho Kỷ Nhị tiểu thư, để tránh bỏ sót chỗ bị thương.”

Cái chân tàn tật của nhi tử cũng là do Dương Kha chữa trị, Kỷ Thừa Hải nhận ra Dương Kha, tất nhiên là yên tâm và cực kỳ cảm kích nói: “Làm phiền Dương đại phu rồi.”

Ánh mắt Dương Kha lộ ra tia ngạc nhiên, đưa mắt ra hiệu với Tạ Viễn Tông. Hai người tránh sang bên cạnh vài bước, Dương Kha liền hỏi: “Ta nói tiểu Hầu gia, ta đã nói thế lúc nào? Ta trị thương ngươi còn không yên tâm? Vết thương kia cách một ngày ta cho người đưa đến một chút ít thuốc mỡ sẽ không có chuyện gì nữa.”

Tạ Viễn Tông ngắt lời nói: “Xem lại cho ổn thỏa một chút. Còn có chân tàn tật của Kỷ Sâm không phải vẫn do ngươi điều trị hay sao? Ngươi cũng nhân đây đi xem xem.”

Dương Kha có chút chẳng hiểu ra sao cả, tính toán chỗ thuốc lần trước của Kỷ Sâm vẫn còn hơn một nửa.

“Vậy doanh trại?”

“Qua hai ngày rồi nói sau, không vội.”

Chỉ là thuận miệng mà lấy cớ thôi, đương nhiên là không vội.

Dương Kha nhìn Tạ Viễn Tông, tiểu Hầu gia trở nên nhiệt tình như vậy từ khi nào? Nhưng từ trên mặt Tạ Viễn Tông cũng không nhìn ra điều gì.

“Hai hũ rượu nếp ủ từ xuân năm ngoái sẽ đưa cho ngươi.”

Dương Kha sửng sốt, vui mừng nói: “Không nói sớm! Vậy đa tạ tiểu Hầu gia.”

Kỷ Sơ Linh vốn còn suy nghĩ làm thế nào để Dương Kha vào phủ một chuyến, đúng lúc Dương đại phu nói muốn thay nàng xem lại vết thương, thật sự không còn gì tốt hơn.

Mới vừa tiến vào căn nhà, Ninh Thị nghe được tin tức vội vàng đứng ra đón. Bà ta mặc một chiếc váy gấm thêu tú vằn bao lấy dáng người tuyệt vời, ngũ quan tinh xảo, đuôi mắt hơi xếch lên lộ ra vẻ sắc bén, bởi vội vàng ra ngoài nên chỉ cài một cái trâm hoa ngọc lan trên đầu. Trong ấn tượng của Kỷ Sơ Linh, cho dù trôi qua vài năm nữa nhưng vẻ ngoài của Ninh Thị không có thay đổi gì nhiều.

Kỷ Sơ Linh gọi một tiếng nương, rồi bị Ninh Thị ôm vào trong ngực.

“A Linh của ta, con không sao chứ? Hù chết mẫu thân!” Ninh Thị nói xong lại lau nước mắt.

“Mẫu thân, con không sao.” Đã lâu không được ngửi mùi hương trên người mẫu thân, mũi Kỷ Sơ Linh có chút chua xót, ôm lấy mẫu thân rồi vỗ vỗ lưng.

Mẫu thân là người rất lợi hại, nên tất nhiên phụ thân sẽ không nạp thϊếp. Năm đó khi nương sinh ra nàng xong thì bị để lại bệnh căn, không còn cách nào mang thai nữa, cho nên phụ thân, mẫu thân cũng chỉ có đại ca và nàng, một nam một nữ.

Từ nhỏ đại ca đã thông minh, cái gì cũng biết, học vấn cũng tốt, trong kinh thành cũng có danh tiếng từ sớm. Thế nhưng vì lúc nhỏ nàng không cẩn thận ngã vào hồ băng, đại ca vì cứu nàng mà đông cứng hai chân nên mới bị tàn phế, sau này cũng không thể bước đi được. Chân bị phế, cho dù có học vấn nhưng cũng không có tương lai. Mẫu thân vẫn oán hận nàng hại đại ca, cho nên nàng và mẫu thân không thân giống như phụ thân.

Nhưng dù sao vẫn là mẫu thân ruột, lại được mẫu thân ôm vào trong ngực, nàng thật sự vô cùng vui sướиɠ.

Ninh Thị lại lau mắt một lúc mới dừng, sau khi bình tĩnh lại, sắc mặt lại lạnh như băng giống thường ngày: “Con nói con xem, hàng năm đều một lòng một dạ phải chạy đi gặp Nhị di mẫu. Huyện Lĩnh chỗ đó có gì tốt? Hôm nay còn gặp phải chuyện này, thật sự không khiến người khác bớt lo! Nếu con xảy ra chuyện, thì nương phải làm sao?”

Quan hệ giữa mẫu thân và Nhị di mẫu không được hợp nhau, hai người gần như không qua lại với nhau. Ngay cả khi nàng muốn đi gặp Nhị di mẫu, nàng phải làm vui lòng mẫu thân một hồi mới được đi. Nhưng Kỷ Sơ Linh lại không muốn Nhị di mẫu của mình tự nhiên bị oán giận, nhịn không được nói: “Nương, con là gặp phải kẻ xấu, không liên quan gì đến Nhị di mẫu…”

Ninh Thị trừng mắt liếc mắt nhìn nàng một cái: “Ai nói vậy, còn không phải do nơi đó xui xẻo sao. Về sau con không được đi nữa!”

Thu Lộ sợ hai người tranh chấp, vội hỏi: “Tiểu thư bị hoảng sợ, vẫn là nên tranh thủ nghỉ ngơi quan trọng hơn.”

Nếu là nàng trước kia có thể sẽ cãi lại vài câu, thế nhưng Kỷ Sơ Linh biết mâu thuẫn này không phải một hai câu là giải thích được, tranh cãi cũng không có ý nghĩa. Trước mắt nàng bây giờ có chuyện quan trọng hơn nhiều.

“Nương…” Nàng mím môi, cúi thấp đầu xuống.

Một tiếng nương mềm mại lại có chút tủi thân, cộng thêm thân thể chật vật, thoạt nhìn quả thật rất đáng thương. Ngữ khí của Ninh Thị cũng mềm xuống: “Tốt lắm, nương về phòng cùng con trước.”

Kỷ Sơ Linh lắc đầu: “Mẫu thân, con muốn tìm đại ca!”

Ninh Thị nhíu mày: “Bây giờ? Con gặp chuyện không may Kỷ Sâm còn chưa biết, bộ dạng này đến sẽ khiến nó lo lắng. Ngày mai hẵng nói sau.”

Ngày mai thì chậm mất!

Kỷ Sơ Linh không di chuyển, bắt đầu ngang ngược: “Con sợ hãi, con muốn đại ca, con muốn đại ca!” Hiện tại nàng đã trở lại, thân thể không lớn tuổi, gặp phải loại sự tình xấu này, cho dù tùy hứng muốn tìm người đại ca thân thiết nhất, cũng là bình thường.

Ninh thị thấy bộ dạng nhất định phải gặp được Kỷ Sâm của nàng, không thể lay chuyển được nên đồng ý.

….

Kỷ Vân Đường cúi đầu, cẩn thận thêu mảnh khăn hoa hải đường cuối cùng.

A hoàn Đông Hạnh bưng điểm tâm tiến vào, thấy tiểu thư vẫn thêu, nhẹ giọng khuyên nhủ: “Tiểu thư đã làm cả sáng rồi, ngày mai hãy thêu tiếp.”

Kỷ Vân Đường nghe Đông Hạnh nói như vậy, cảm thấy tay thực sự có chút đau, liền để đồ thêu thùa sang một bên, bưng bát canh ngọc lộ bách hoa mà Đông Hạnh mang tới, nhấp một ngụm. Bộ dạng tiểu thư ngày thường mềm mại ôn nhu, đúng là đích nữ của đại phòng, phủ Vệ Quốc Công có ba tiểu thư.

Kỷ Vân Đường uống mấy ngụm, tò mò hỏi: “Đông Hạnh, đằng trước vừa giống như vừa mới tranh cãi ầm ĩ, có chuyện gì vậy?”

Đông Hạnh nghe vậy hạ thấp giọng, đem tin tức vừa mới nghe được kể cho Kỷ Vân Đường: “Là Nhị tiểu thư của nhị phòng, hình như hôm nay lúc hồi phủ thì bị kẻ xấu bắt đi. Bên kia Nhị gia vội vàng muốn đi tìm người.”

“Hả?” Kỷ Vân Đường kinh sợ buông bát xuống, thế mà lại bị kẻ xấu bắt đi, hai chữ bắt đi rất đáng sợ.

“Nhị muội muội đã được tìm trở về.” Ngoài cửa đột nhiên truyền đến một thanh âm, sau đó một tiểu thư lớn hơn Kỷ Vân Đường một chút bước bào.

Đó là đại tiểu thư của phủ Vệ Quốc Công, Kỷ Diệu Tuyết, do thϊếp của đại phòng sinh ra.

Kỷ Vân Đường thấy vậy, cười nói: “Sao tỷ tỷ lại đến đây? Đông Hạnh mau mang một bát canh ngọc lộ bách hoa đến cho tỷ tỷ.”

Đông Hạnh lên tiếng trả lời rồi rời đi.

“Khăn hoa hải đường này thêu cũng thật đẹp, tam muội muội tuổi còn nhỏ mà rất lợi hại, thực sự là ai so kịp!” Kỷ Diệu Tuyết liếc mắt nhìn chiếc khăn thêu của Kỷ Vân Đường, không keo kiệt khen một câu.

“Tỷ tỷ lại nói đùa.” Ngoài miệng Kỷ Vân Đường nói vậy, nhưng trong lòng lại rất hưởng thụ.

Nàng ta là người ham hư vinh, thích nhất là được người khác tâng bốc nàng ta, Kỷ Diệu Tuyết biết nói những lời dỗ dành nàng ta, cho nên Kỷ Vân Đường mới thân thiết với người thϊếp tỷ.

Kỷ Vân Đường đắc ý một lúc, mới nhớ tới chuyện lúc nãy đang nói một nửa, hỏi: “Đúng rồi, không phải nói Nhị tỷ tỷ bị kẻ xấu bắt đi hay sao, tại sao lại trở về rồi?”

“Hình như là được người cứu về, loại sự tình này quả thực rất dọa người.” Kỷ Diệu Tuyết nghĩ mà có chút sợ, vỗ vỗ ngực.

“Ai bắt nàng ta nhiều chuyện.” Kỷ Vân Đường tức giận phun ra một câu. Tiểu thư khuê các vốn chỉ nghe chuyện này thôi đã thấy sợ, nhưng vừa nghĩ người bị kẻ xấu bắt là Kỷ Sơ Linh chứ không phải nàng ta, lại thấy không sao hết.

Nhắc đến Kỷ Sơ Linh, trong lòng Kỷ Vân Đường sẽ không vui vẻ. phủ Vệ Quốc Công có ba tiểu thư, nàng ta thêu hoa là đẹp nhất, thi họa cũng tốt nhất, nhưng tổ phụ vẫn cứ khăng khăng thích Nhị tỷ tỷ. Kỷ Sơ Linh có thể làm ra chuyện gì, không phải chỉ dựa vào khuôn mặt đó thôi sao?

Kỷ Diệu Tuyết vội hỏi: “Muội nha, ở trước mặt tổ phụ không thể như thế.”

Kỷ Vân Đường nhăn mày: “Vốn dĩ là vậy, không có việc mà cứ chạy ra ngoài, náo loạn thành động tĩnh lớn như vậy. Có lẽ chính nàng ta ham chơi nên đi lạc, sau đó sợ bị trách cứ, nên mới nói mình gặp phải kẻ xấu, cố tình để tổ phụ đau lòng vì nàng ta.”

Kỷ Diệu Tuyết thấy miệng nàng ta vểnh cao, thì dỗ hai câu, lại nhỏ giọng nói: “Không nói đến Nhị muội muội, đại ca cũng xảy ra chuyện. Hình như là đột nhiên bị bệnh, bệnh cực kỳ đau đớn, vẫn là lúc Nhị muội muội đi đến sân chỗ đại ca mới phát hiện. Nghe nói nếu không được đại phu cứu đúng lúc, suýt nữa thì đã không còn thở nữa! Nghe được hai chuyện này lòng ta hoảng sợ, vậy nên, không nhịn được nên tìm đến chỗ tam muội muội.”

“Muội nói, hôm nay trong phủ cũng quá không yên ổn.” Kỷ Diệu Tuyết cắn môi nói.

Kỷ Vân Đường nghe xong cũng không để bụng. Đại ca bị què chân, cả ngày chỉ ở trong sân, nếu không phải gia yến hàng năm còn lộ diện thì nàng ta thực sự quên mất còn đại ca như vậy. Nhị ca thầm nói đại ca giờ chỉ là một phế nhân chờ chết, bệnh nặng, không bệnh nặng có cái gì khác nhau?

Tuy nhiên bộ dạng nhát gan này của Kỷ Diệu Tuyết thật ra là đang lấy lòng nàng ta, thầm nghĩ người thứ tỷ hơn mình ba tuổi này thật vô dụng. Nàng ta lôi kéo Kỷ Diệu Tuyết nói: “Tỷ tỷ đừng sợ, muội biết mấy ngày nữa mẫu thân tính toán đi Vạn chùa, muội sẽ nói với phụ thân, mẫu thân một tiếng, chúng ta sẽ cùng đi!”

Kỷ Diệu Tuyết cong cong khóe miệng: “Được.”