Chương 12

Tuyệt tình ái của hắn, hủy linh căn của hắn, để hắn sống hai trăm năm trong đau khổ.

Hắn phải đòi lại công bằng cho bản thân!

Doãn Thanh Hà chống hai tay lên bàn, thở dốc, ngọn lửa trong lòng như muốn thiêu đốt hắn.

Bình tĩnh lại, Doãn Thanh Hà gọi hộ vệ tới, "Tên ngốc hôm qua bị chặn ở cổng thành, có bị đánh chết không, nếu may mắn còn sống, thì kéo đi chữa trị trước."

Tên hộ vệ kia cũng không giấu giếm, đáp: "Hôm qua Quỷ vương đã mang người về, hiện đang ở sân sau quán trọ."

Doãn Thanh Hà lại một lần nữa sững sờ, thầm nghiến răng, quả nhiên là Huyền Trần quá rảnh rỗi.

"Mang đến đây."

Hộ vệ hành lễ lui ra ngoài, không bao lâu đã dẫn tên ngốc kia tới.

Tên ngốc vừa vào cửa đã cười với Doãn Thanh Hà, muốn nhào tới gần hắn. Nhưng thấy Doãn Thanh Hà lạnh mặt, lại không dám tiến lên, cũng không biết lấy lòng như thế nào, chỉ có thể cười đến ngốc nghếch.

Ánh mắt Doãn Thanh Hà lóe lên, khoảnh khắc này, hắn thậm chí không muốn thừa nhận người này chính là Kinh Uyên.

Danh hiệu Tinh Tễ Tiên Tôn chẳng lẽ là gọi suông sao?

Nhìn xem bây giờ, trên người hắn ta chỗ nào có chút liên quan đến Tinh Tễ Tiên Tôn, đây rõ ràng là kẻ thiểu năng trí tuệ!

"Không được cười với ta!"

Tên ngốc đáng thương nhìn hắn, thu lại nụ cười ngốc nghếch.

Vẫn là ngốc như vậy!

"Cút ra ngoài!" Doãn Thanh Hà nhắm mắt lại, không muốn nhìn nữa.

Tên ngốc kia không muốn đi, tên hộ vệ kia đi kéo hắn ta, kéo thế nào cũng không kéo đi, chọc hắn ta bực mình, hung hăng đẩy tên hộ vệ kia ra, đập hỏng cả cửa khách điếm.

(*khách điếm: quán trọ)

Doãn Thanh Hà sắc mặt sa sẩm, xem ra, hắn ta không chỉ có sức lực. Vậy mà có thể đánh tên hộ vệ mà Quỷ vương cố ý để lại cho hắn thành ra như vậy. Phải biết rằng những hộ vệ được lưu lại để bảo vệ hắn đều là quỷ tướng của Quỷ vương, thực lực không yếu.

Tên ngốc kia còn muốn ném tên hộ vệ ra xa hơn, Doãn Thanh Hà đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn ta, bàn tay đang vươn ra của tên ngốc lập tức rụt lại, giấu ra sau lưng.

"Cút!" Doãn Thanh Hà chỉ ra cửa gầm lên.

Tên ngốc lại đáng thương nhìn Doãn Thanh Hà, chần chừ đi ra cửa, thật sự chỉ đứng ở ngoài cửa, không chịu rời đi nửa bước.

Doãn Thanh Hà tức giận vô cùng, hắn cảm thấy như vậy không được, quá dễ dàng bị tên nam nhân tên Kinh Uyên này lay động tâm thần.

"Thành chủ, thuộc hạ biết tội!" Hộ vệ quỳ một gối xuống nhận lỗi.

Doãn Thanh Hà phất tay, ý bảo hắn ta đứng lên, "Không liên quan đến ngươi, sửa sang lại căn phòng này. Sau đó đưa tên ngốc kia đi xem Yêu Mã."

"Vâng."

Việc sửa nhà rất đơn giản, chỉ là đưa tên ngốc kia đi xem Yêu Mã thì hơi khó, từ lúc hắn ta nhìn thấy Doãn Thanh Hà liền không chịu rời khỏi căn phòng nửa bước.

Buổi tối, cơm nước của Doãn Thanh Hà được đưa lên, tên ngốc kia còn thò đầu vào trong khi cửa mở.

Doãn Thanh Hà cau mày, "Sao hắn ta còn ở đó, không phải bảo đưa đi xem Yêu Mã sao?"

Hộ vệ lộ vẻ mặt khó xử, "Chúng ta... đánh không lại hắn ta..."

Doãn Thanh Hà kinh ngạc, một người đánh không lại cũng được đi, "Bốn quỷ tướng các ngươi, một người cũng không đánh lại?"

Sắc mặt hộ vệ có vẻ còn khó xem hơn, "... Cùng nhau cũng không đánh lại."

Doãn Thanh Hà chỉ vào tên ngốc đang thò đầu vào cửa, nói: "Hắn ta là kẻ ngốc, là một tên ngốc cái gì cũng không hiểu."

"Thành chủ, là thuộc hạ làm việc bất lực."

Doãn Thanh Hà đẩy hộ vệ ra, đi đến trước mặt tên ngốc, nhìn chằm chằm hắn ta hồi lâu đột nhiên giáng tay tát một cái.

Tên ngốc ban đầu còn đang cười, cái tát này khiến hắn ta ngơ ngác, hắn ta cũng không biết vì sao người trước mặt này lại ghét bỏ hắn ta như vậy. Từ lúc hắn ta mở mắt ra, trong mắt chỉ có hắn.

Muốn thân cận hắn, muốn nhìn thấy hắn cười.

Thế mà người này lại không thích hắn.

Tay Doãn Thanh Hà có chút tê dại, tay áo rộng thùng thình che khuất vẻ mất bình tĩnh của hắn, tên ngốc kia bị đánh vậy mà vẫn nhìn hắn cười lấy lòng. Ngọn lửa trong lòng hắn bùng lên, không thể khống chế nổi nữa, giơ tay tát thêm mấy cái.

Hành lang lầu bốn vang lên tiếng bạt tai giòn giã.

Giang Sơn Minh ba người vừa lên lầu, còn chưa kịp mở cửa vào phòng, đã nhìn thấy cảnh tượng tàn bạo như vậy, cả đám đều kinh hãi đến mức không dám thở mạnh.