Chương 1-2

“Cậu vẫn còn khá mê tín so với tuổi của mình.”

Ông chủ quầy bắp rang vui vẻ, vẫn không cho rằng đạo quan nhỏ như Đạo Thiên Quan của cậu có dính dán gì tới đạo quán nghiêm túc.

Ông tò mò hỏi: “Cậu có nghĩ hôm nay tôi sẽ may mắn không?”

Tư Hoài nhìn thoáng qua, đáp: “Ừ, có chút may"

"Cậu trai nhỏ, tối nay một đơn hàng tôi cũng không bán được."

Ông chủ quầy bắp rang cười haha, giây tiếp theo trong lòng bàn tay ông ta có một tờ hai mươi tệ.

Nhét tiền xong, Tư Hoài lấy một túi bắp rang từ trong quầy ra.

Ông chủ quầy bắp rang cuối đầu, cảm thấy có chút choáng váng.

Đây là chuẩn hay không chuẩn?

Tiền giấy còn chưa ấm, Tư Hoài lại lấy tiền đi.

"Tiền quẻ hai mươi tệ."

Chủ quầy bắp rang : "..."

“Cậu trai nhỏ, cậu—”

"Bùm————"

Ông còn chưa kịp dứt lời thì đường cái bên trái đã vang lên tiếng va chạm đinh tai nhức óc, một tiếng lại một tiếng, kèm theo tiếng phanh xe, còi xe chói tai, vài sinh viên đại học hoảng sợ lùi lại giẫm nát một túi bỏng ngô.

"Thực xin lỗi, thực xin lỗi."

"Không có việc gì, bạn học, đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Ông chủ quầy bắp rang nhìn qua, thấy bên đường dòng người chen chúc xô đẩy, không nhìn thấy gì cả.

Một sinh viên đại học giải thích: "Tai nạn xe."

“Một chiếc ô tô tông vào gốc cây làm hại nhiều ô tô phía sau tông vào theo. Rất may không có ai bị thương”.

“Mọi người không có chuyện gì thì tốt rồi.”

Ông chủ quầy bắp rang mỉm cười, khom lưng thu dọn bắp rang vương vãi.

Mấy sinh viên đại học nhìn nhau, có chút tiếc nuối, lần lượt nói: "Ông chủ, cho tôi một túi vị caramel."

"Tôi cũng muốn ăn, tôi muốn vị nguyên bản."

Cậu một túi tôi một túi, người đi đường đi ngang qua thấy buôn bán tốt như vậy cũng ghé lại mua bắp rang.

Trong lúc nhất thời, âm thanh leng keng leng keng thông báo tiền vào tài khoản liên tục vang lên, một nửa quầy bán bắp rang đã nhanh chóng được bán hết.

Ông chủ quầy bắp rang cuối cùng cũng có thể ngồi xuống hít một hơi, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, quay đầu lại.

Quầy hàng nhỏ bày ra bên cạnh không một bóng người, ghế xếp nhỏ và miếng vải trắng cũng đã bị mang đi, trên mặt đất cái gì cũng không có, giống như người này chưa từng xuất hiện.

Cửa hàng đang đóng cửa bên phố đói diện kia, ba chữ "Đào Thiên Quan" mạ vàng trên bảng hiệu tỏa sáng lắp lánh dưới ánh đèn đường.

Thần linh!

Tư Hoài vừa nghe đến từ "tai nạn xe cộ" thì lập tức thu dọn đồ đạc lao tới bên đường.

Trên đường hỗn loạn, bốn năm chiếc ô tô va chạm liên tiếp, các mảnh vỡ từ đèn chiếu hậu và cốp xe văng khắp nơi, dễ thấy nhất là chiếc xe thể thao Porsche đâm vào gốc cây, phần đầu xe bị lún sâu, cả hai túi khí an toàn đều bung ra, quần chúng vây xem đều dơ điện thoại di động lên.

Tư Hoài đứng ở trong đám người, mở bắp rang ra, ăn rôm rốp rôm rốp, ăn được nửa túi cũng chưa thấy chủ nhân chiếc Porsche xuất hiện.

Cậu hỏi nam sinh cao ráo bên cạnh: " Đồng học, chủ xe đâu? Chạy trốn rồi à?"

Nam sinh cao ráo: “ Không có chạy trốn.”

Tư Hoài nhìn xung quanh: "Ở đâu?"

"Ở đây này."

Tư Hoài nghiêng đầu nhìn chỉ thấy nam sinh cao ráo đang cầm khăn ướt lau vết máu trên cánh tay, trên trán và cổ còn có những vết xước nhỏ.

Cậu ta là chủ xe Porsche.

"Anh em vận khí khá tốt đấy."

"Tốt cái rắm."

Nam sinh cao ráo lau đến chỗ đau, rên một tiếng: “Mới vừa mượn xe từ chổ anh trai tôi, chưa kịp đến trường đã bị đâm thành như thế này.”

"Mấy ngày nay mẹ nó đúng là xui xẻo. Tôi làm gì cũng xui xẻo."

Tư Hoài nhướng mày nhìn khuôn mặt của cậu ta.

Tai có thùy châu, là người khẳng khái, mũi thẳng và đầy đặn, rõ ràng là là tướng mạo Phúc Thọ song toàn, nhưng ấn đường tối tăm, hắc khí quấn quanh, trải khắp các cung.

Không chỉ xui xẻo mà còn có điềm báo tử vong.

Cái này gọi là gì?

Đơn hàng lớn!

Tư Hoài vui vẻ, đưa bắp rang tới: “Muốn ăn không?”

"Không, cảm ơn người anh em."

Hướng Kỳ Tường lắc đầu, lúc này cậu ta làm gì có khẩu vị mà ăn?

Tư Hoài tiếp tục lôi kéo làm quen: “Gần đây việc học hành và đầu tư đều không được suôn sẻ.”

"Đúng vậy..."

Hướng Kỳ Tường nghi hoặc nhìn cậu: "Làm sao cậu biết?"

Cậu ta vừa tự nói chính mình cái gì cũng xui xẻo.

Tư Hoài dừng một chút, nghiêm túc nói: “Ấn đường của anh ảm đạm không ánh sáng, mây đen che phủ đỉnh đầu, mọi việc đều không thuận lợi, trong khoảng thời gian này, anh không chỉ hao tiền mà còn gặp phải tai họa lớn nhỏ không ngừng.”

Nghe vậy, sắc mặt của Hướng Kỳ Tường thay đổi.

Trên thực tế gần đây, không chỉ có cậu ta xui xẻo mà công ty của gia đình cậu ta cũng gặp khó khăn, liên tục thất bại, gia đình cậu ta cũng rất phong kiến

và mê tín, mời đạo sĩ, làm pháp sự, thế nào cũng phải lôi kéo cậu ta thấp hương bái Phật, mua một đống phù chú, pháp khí lung tung rối loạn.

Kết quả là vận may của cậu ta không có tốt lên, bài thi chuyên ngành bổ sung bị đình chỉ, còn phải sửa lại.

Cậu ta cau mày nhìn Tư Hoài, chỉ thấy cậu đeo ba lô trước ngực, lấy một chiếc điện thoại di động cũ hỏng màn hình, vải trắng, thẻ học sinh... một chiếc máy tính bảng màu đen ra?

Hướng Kỳ Tường nhìn lại thẻ sinh viên lần thứ hai, đó là thẻ sinh viên của sinh viên năm nhất Đại học Thương Dương.

Thế mà lại là đàn em.

Tư Hoài mò mẫm một hồi, cuối cùng lấy một lá bùa màu vàng bị nhàu nát từ góc cặp sách ra: "Gần đây anh xui xẻo, tính mạng có thể gặp nguy hiểm, anh có muốn mua bùa bình an không?"

Mấy ngày nay Hướng Kỳ Tường đã đeo nhiều loại bùa khác nhau, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy một lá bùa rách nát như vậy.

Cậu ta trầm mặt một lúc rồi nhắc nhở nói: “Tôi cũng đến từ Đại học Thương Dương.”

Tư Hoài có lệ nói: “Vậy tôi giảm còn 1% cho anh.”

Hướng Kỳ Tường: "..."

Thấy đôi mắt Tư Hoài trong veo, đường nét tuấn tú, bộ quần áo đang mặc rõ ràng là hàng giá rẻ mua từ một quán ven đường, gia cảnh chắc cũng không tốt, đeo tấm bài vị trên lưng không biết chuẩn bị làm gì.

Hướng Kỳ Tường bất lực thở dài: "Được rồi, bao nhiêu tiền?"

Coi như là quyên tiền đi.

Tư Hoài cẩn thận vuốt phẳng nếp nhăn trên lá bùa: “Một trăm tệ.”

Hướng Kỳ Tường không mang theo tiền mặt nên lấy điện thoại di động ra quét mã QR để chuyển tiền: “Tôi sẽ chuyển cho cậu hai trăm.”

"Đàn em, cậu tốt nhất vẫn nên học hành chăm chỉ đi, đặt tâm trí vào con đường đúng đắn, đừng làm những chuyện lộn xộn này."

Tư Hoài nhìn chuyển khoản, đáp: "Tiền bối yên tâm, đây là con đường đúng đắn."

"Biết Chính Nhất Đạo* không? So với Chính Nhất Đạo còn chính hơn."

( Chính Nhất Đạo (正一道), Chính Nhất Minh Uy Chi Đạo (正一盟威之道), là một giáo phái ra đời trong giai đoạn đầu của Đạo giáo, tức cuối đời Đông Hán (25–220) trong lịch sử Trung Quốc, do Trương Lăng (34–156) sáng lập.

Theo mình search trên GG là vậy á.)

Hướng Kỳ Tường còn muốn nói gì khác, nhưng cảnh sát giao thông đã đuổi tới hiện trường và gọi cậu ta lại.

"Chủ xe Porsche?"

"Anh bạn trẻ, đường rộng như vậy, cậu làm thế nào đυ.ng phải?"

" Khi tôi chuyển hướng, thấy rõ là đường rẽ, nhưng sau khi rẽ mới nhận ra có gì đó không đúng. Tôi dẫm phanh lại giống như không dẫm..."

Tư Hoài vốn muốn xem náo nhiệt, nhưng điện thoại của cậu rung lên, một cuộc gọi từ số lạ.

Cậu đi đến một góc vắng vẻ, nghe máy.

"Xin chào?"

Đầu bên kia điện thoại vang lên một giọng trầm dễ nghe: “Xin chào, tôi là Lục Tu Chi.”

Tư Hoài sửng sốt một lát: “Ai?”

"Lục Tu Chi, hôn phu của cậu."