Chương 11

Diêu Tiền nghẹn ngào một tiếng, ngã ngồi trên mặt đất khóc huhu, trong miệng còn nói cái gì đó không rõ.

Quỷ nam gần 1 mét 8 gào khóc ở trước mắt, rất có lực sát thương.

Tư Hoài trầm mặc, siêu độ thì muốn chạy, không siêu độ thì khóc.

Này rốt cuộc là muốn siêu độ hay là không muốn siêu độ?

Suy nghĩ của quỷ nam như mò kim đáy biển.

Diêu Tiền khóc một hồi lâu, hai tròng mắt đều bị khóc tới rớt xuống đất

Hắn cảm giác như mình lại về tới ngày gần chết, từng chuyện cũ giống như đèn kéo quân hiện lên.

*Đèn kéo quân, hay còn gọi là đèn cù, là một loại đồ chơi bằng giấy có nguồn gốc từ Trung Quốc, ngày xưa phổ biến trong nhiều dịp lễ tết, nay chỉ còn xuất hiện trong dịp Tết Trung Thu. Đèn có đặc điểm khi thắp nến thì những hình ảnh được thiết kế bên trong sẽ hiện ra trên mặt đèn giống như rối bóng và xoay vòng theo cùng một chiều liên tục không dừng lại.

Diêu Tiền khóc đến thở hổn hển, nức nở nói: “Tôi, tôi thật sự không muốn chết, tôi, tôi còn chưa có đọc sách xong……”

Tư Hoài: “……”

Cái gì mà có muốn chết hay không, không phải đã sớm chết rồi sao……

Đọc sách đọc đến choáng váng à?

Tư Hoài nhìn vào hai hốc mắt tối om của hắn, lặp lại một lần nữa: “Tôi không siêu độ anh.”

Diêu Tiền nghe vậy thì khóc lớn hơn nữa.

Tư Hoài: “……”

Cậu không phản ứng lại Diêu Tiền, để đối phương tùy ý khóc lóc.

Móc di động ra, lên mạng tìm chú Vãng Sinh của đạo giáo.

Lúc nhỏ Tư Hoài đã nghe sư huynh niệm một lần, lúc ấy cậu còn đang dọn đồ, chỉ nhớ rõ đoạn thứ nhất, phía sau nghe không rõ.

Chú Vãng Sinh không phải chú thuật hiếm lạ gì, khắp nơi trên mạng đều có.

Tư Hoài quét nhìn màn hình, nhớ kỹ nội dung, lười biếng mà nói với Diêu Tiền:

“Thái thượng sắc lệnh, siêu nhữ cô hồn, quỷ mị nhất thiết, tứ sinh triêm ân.”

*Câu hoàn chỉnh của chú vãng sinh nè: Thái thượng sắc lệnh, siêu nhữ cô hồn, quỷ mị nhất thiết, tứ sinh triêm ân

Hữu đầu giả siêu, vô đầu giả thăng, thương thù đao sát, khiêu thủy huyền thằng

Minh tử ám tử, oan khúc khuất vong, trái chủ oan gia, thảo mệnh nhi lang

Quy ngô đài tiền, bát quái phóng quang, trạm khảm nhi xuất, siêu sinh tha phương

Vi nam vi nữ, tự thân thừa đương, phú quý bần tiện, do nhữ tự chiêu

Sắc cứu đẳng chúng, cấp cấp siêu sinh, sắc cứu đẳng chúng, cấp cấp siêu sinh

Tiếng khóc của Diêu Tiền đột nhiên im bặt, hồn phách màu xám trắng nổi lên quang mang nhàn nhạt.

Hắn biết chú Vãng Sinh, trước đó có nghe đạo sĩ niệm hai đoạn đã lập tức bỏ chạy.

Hôm nay lại trốn không thoát.

Diêu Tiền hít hít cái mũi, sờ soạng tròng mắt nhét trở lại, tự mình an ủi: Siêu độ tốt hơn hồn phi phách tán.

Hắn nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy thân thể càng ngày càng nhẹ.

“Sắc cứu đẳng chúng, cấp cấp siêu sinh.”

Niệm xong tám chữ cuối cùng, Tư Hoài cất di động.

Sau một lúc lâu Diêu Tiền mở to mắt, ngẩn người: “Tôi, sao tôi còn ở chỗ này?”

Tư Hoài nghi hoặc: “Anh muốn đi chỗ nào?”

Diêu Tiền: “Cậu, không phải cậu đang siêu độ tôi sao?”

Tư Hoài: “…… Không phải tôi đã nói là không siêu độ anh sao.”

Cái quỷ gì vậy, đôi mắt không tốt, thính lực cũng không tốt.

Diêu Tiền dại ra trong chốc lát, nhớ tới chú Vãng Sinh Tư Hoài niệm vừa rồi có chút ngắn.

Câu thứ hai cũng khác với đạo sĩ kia.

“Vừa rồi không phải chú Vãng Sinh sao?”

Tư Hoài ăn ngay nói thật: “Tôi cải biên một chút.”

Cải biên?

Diêu Tiền ngốc một lát, đột nhiên ý thức được thân thể có biến hóa.

Trói buộc giữa hắn cùng trường học đã biến mất.

Cho nên đây là cái ý không siêu độ mà cậu nói sao?!

“Đại sư!”

“Cậu, cậu chính là Bồ Tát sống cứu khổ cứu nạn, là cha mẹ tái sinh của tôi!!”

Tư Hoài: “…… Đừng hòng chiếm tiện nghi của tôi.”

Diêu Tiền liên tục gật đầu, lập tức sửa miệng: “Ân nhân! Đại ca! Lão đại……”

Biết hắn có thể thao thao bất tuyệt mà nói tiếp, Tư Hoài ngắt lời: “Trả tiền.”

Diêu Tiền ngẩn ngơ: “Tôi, tôi không có tiền.”

Tư Hoài nhíu mày: “Không phải anh tên Đòi Tiền sao?”

“Tôi tên Diêu Tiền, là Diêu của y ao yáo.”

“Nhưng từ hôm nay trở đi tôi tên là Đòi Tiền!”

Diêu Tiền bò từ trên mặt đất dậy, đối diện với Tư Hoài, khom lưng một cái thật sâu.

Tư Hoài chớp chớp mắt, sờ cằm, tò mò hỏi: “Bị dẫn hồn phù triệu hoán là loại cảm thụ gì?”

Diêu Tiền không hiểu bùa chú nhưng nhớ rõ phòng 401 có dán mấy lá bùa.

Hắn nhớ lại một chút, kỹ càng tỉ mỉ mà nói ra cảm thụ của mình lúc đó.

“Cảm giác đột nhiên có một luồn gió thổi từ chỗ tôi đến phòng 401, trừ phòng 401 thì tất cả những hướng đi khác đều giống như là ngược gió.”

“Sau đó vì tò mò nên đi qua nhìn.”

Tư Hoài gật gật đầu, xem ra xung quanh nhà họ Lục thật sự không có quỷ.

Cậu đứng lên, nói với Diêu Tiền: “Sau này đừng hù dọa người khác nữa.”

“Được rồi, anh đi đi.”

Diêu Tiền giật mình, thật cẩn thận hỏi: “Tôi nên đi chỗ nào?”

Tư Hoài nâng mí mắt lên, kỳ quái mà nhìn hắn: “Anh không muốn ra ngoài đi dạo sao?”

“Không muốn đến xem thầy mình sao?”

“Dĩ nhiên muốn.” Diêu Tiền gật gật đầu, nhỏ giọng hỏi: “Tôi có thể chứ?”

“Anh muốn đến chỗ nào thì đến chỗ đó.”

Tư Hoài dừng chân một chút, nhẹ giọng nói: “Không phải thầy Dương cũng rất nhớ anh sao.”

Diêu Tiền đứng ở tại chỗ, lại khom lưng thật sâu lần nữa.

Tư Hoài rũ con ngươi xuống, đạp lên đá nhỏ trên mặt đất.

Cậu vừa đá cục đá vừa đi về theo đường cũ giống như khi còn nhỏ, nhưng lần này chỉ còn lại có một mình cậu.

Đi đến cửa sân thượng, hòn đá nhỏ lăn đến cạnh một đôi giày nhanh như chớp.

Tư Hoài ngẩng đầu, Lục Tu Chi đứng ở ngoài cửa, tay vịn vào cầu thang, không biết đã nhìn bao lâu.

“Cậu không siêu độ.”

Tư Hoài ừ một tiếng, nói với anh: “Đòi Tiền không muốn siêu độ.”

Mắt phượng của Lục Tu Chi khẽ nâng, lẳng lặng mà nhìn cậu: “Anh ta là quỷ.”

“Quỷ thì làm sao?”

Vẻ mặt Tư Hoài mờ mịt: “Tôi cũng không thể cường đoạt minh nam……”

Cậu suy nghĩ một lúc, nghiêm túc giải thích nói: “Đòi Tiền không phải quỷ xấu.”

“Đạo quan chúng tôi rất quỷ tính hóa.”

Con ngươi của Tư Hoài lớn hơn người bình thường một chút, chỗ sâu trong ánh mắt có ánh sáng, lúc nghiêm túc nhìn một người rất dễ làm đối phương sinh ra một loại cảm giác giống như những gì mình nhìn thấy đều ảo giác.

Lục Tu Chi hơi hoảng thần, nghiêng đầu dời tầm mắt.

“Đi thôi.”

Hai người trở lại phòng 401, không có một bóng người, lá bùa dán trên tường nhẹ nhàng đong đưa.

Tư Hoài đẩy cửa toilet ra, cũng không có người.

Đang muốn gọi điện thoại thì cửa phòng cách vách mở ra, bốn người lao tới.

“Tư đại sư! Cuối cùng ngài cũng tới.”

“Đợi ở phòng cách vách đến mức tôi cảm thấy ớn lạnh.”

“Thế nào? Diêu Tiền thế nào?”

…………

Sau khi Tư Hoài đi ra ngoài Lục Tu Chi cũng đi theo, ký túc xá chỉ còn lại bốn người Mẫn Đông Kiệt.

Bọn họ không rõ dẫn hồn phù trên tường có thể dẫn quỷ tới nữa hay không nên không dám xé loạn, sợ tới mức chạy tới phòng cách vách trốn, nghe thấy động tĩnh của Tư Hoài cùng Lục Tu Chi mới dám lại đây.

Bốn người anh một câu tôi một câu, Tư Hoài căn bản nghe không rõ bọn họ đang nói gì nên đơn giản phớt lờ họ.

Qua một lát lâu, sự kích động nguội dần, bốn người đều im miệng.

Mẫn Đông Kiệt thò lại gần, do dự hỏi: “Tư, anh Tư, học trưởng Diêu Tiền anh ấy……”

Tư Hoài: “Đi rồi.”

Mẫn Đông Kiệt than nhẹ một hơi: “Hy vọng anh ất có thể đầu thai vào nhà tốt.”

“Chúng tôi sẽ đốt cho anh ấy chút tiền giấy, còn có sách……”

Nói đến tiền, Tư Hoài chậm rì rì mà phản ứng lại.

Đòi Tiền chỉ thoát khỏi trói buộc, không có bị đuổi đi.

Lấy tính cách của hắn, hơn phân nửa sẽ thường xuyên lắc lư ở gần trường học.

Nghiêm khắc mà nói, kỳ thật cậu không có hoàn thành đơn hàng này của Mẫn Đông Kiệt.

Cho nên…… Một nửa tiền đã bay đi.

Tim Tư Hoài như bị đao cắt.

Lải nhải xong Mẫn Đông Kiệt mới nhìn thời gian, nhỏ giọng hỏi: “Anh Tư, lệ quỷ khác phải làm sao bây giờ?”

“Thật sự là quỷ chết đói sao?”

Tư Hoài quay đầu nhìn Lục Tu Chi.

Lục Tu Chi mím môi: “Quỷ đói được chia làm nhiều loại, quỷ đói sắc dục, quỷ đói uống máu, quỷ đói hút khí……”

Tư Hoài nghe được thì đầu to lên, quỷ đói cũng phân loại nhiều quá rồi.

Mẫn Đông Kiệt không có hứng thú với quỷ, vội vàng hỏi: “Thứ trong trường học chúng ta chính là?”

Lục Tu Chi ngước mắt, hỏi lại: “Nó ăn qua cái gì?”

“Đồ ăn vặt, trái cây, thuốc……”

Mẫn Đông Kiệt nghĩ không ra cái khác, anh ta lấy máy tính bảng nhấn mở diễn đàn: “Diễn đàn có mấy bài đăng, cái gì cũng có.”

Đại học Thương Dương có một cái App, được tạo để học sinh báo danh, đóng học phí, ngoài ra còn có khu diễn đàn ẩn danh.

Trong đó có một cái tên là chuyện vườn trường.

Tất cả đều là bọn học sinh càu nhàu, trong khoảng thời gian này bị các loại chuyện thần quái chiếm cứ ở trang đầu.

Mẫn Đông Kiệt mở bài ở đầu trang.

Tiêu đề: 【 Thần quái? Sau khi thuốc của phòng cách vách biến mất, sữa tắm hương kem của tôi cũng không còn. 】

Nội dung:

Tôi là người khó ngủ, buổi tối nghe thấy động tĩnh nhỏ cũng rất dễ tỉnh lại. Tối hôm qua lúc ngủ thì nghe thấy có tiếng lộc cộc lộc cộc, còn tưởng là ai ăn vụng đồ ăn của tôi nên tôi dậy.

Bật đèn nhỏ ở cửa phòng lên, tôi đột nhiên phát hiện nhóm bạn cùng phòng đều ở trên giường, mà thanh âm lại đến từ nhà WC!

Sợ tới mức tôi hét lên, sau đó trong nhà WC vang lên tiếng đồ vật rơi xuống, tiếp theo thì không có động tĩnh nữa. Tôi đánh thức bạn cùng phòng dậy cùng nhau tiến vào nhà WC thì thấy cái chai sữa tắm đang nằm ngã trên mặt đất.

1L: Giả tạo quá……

2L: Nếu chuyện ở cách vách là thật thì tôi cũng tin chuyện này.

3L: Chỉ có tôi chú ý tới vấn đề một nam sinh to lớn lại dùng sữa tắm hương kem sao?

4L: Hu hu hu lâu chủ bạn đừng dọa người.

……

10L: Xà phòng hương cam của phòng chúng tôi cũng không còn.

11L: Thật trùng hợp lầu trên, tôi bị mất một túi cam.

12L: Toàn bộ khoai tây tôi mua đều không cánh mà bay.

……

50L: Trời ơi, nếu là 12 giờ đêm qua thì tôi tận mắt nhìn thấy có một cánh tay nhỏ bứt hành tôi trồng ở trên ban công.

51L: Mẹ kiếp, ngày hôm qua tôi từ trường học trở về nhìn thấy một bé trai ngồi xổm ở cửa cầu thang khu ký túc xá 11.

52L: Tôi, tôi cũng nhìn thấy một cái bóng, là cái loại mà chân không chạm đất ấy.

…………

Tư Hoài cúi đầu, như suy tư gì đó.

Nếu đó là bé trai....

Lục Tu Chi nhàn nhạt mà xem xong bài viết, đuôi lông mày không có một chút chuyển động.

Thấy Tư Hoài như có chuyện muốn nói, Mẫn Đông Kiệt hỏi: “Anh Tư, anh biết đây là quỷ gì sao?”

Tư Hoài thuận miệng nói: “Ừ, là một tiểu quỷ đói.”

Mẫn Đông Kiệt tin không nghi ngờ: “Tiếp theo chúng ta nên làm cái gì?”

Tư Hoài: “Tắm rửa ngủ.”

Sắc mặt Mẫn Đông Kiệt đại biến: “Tiểu quỷ đói mạnh như vậy sao?”

Tư Hoài: “…… Ý tôi là thời gian không còn sớm, các anh có thể tắm rửa đi ngủ rồi.”

“Chúng tôi sẽ xử lý chuyện này.”

“À à.”

Mẫn Đông Kiệt thở phào nhẹ nhõm, bọn họ không cần tham dự cũng tốt, tỉnh sẽ càng lo lắng hơn..

“Anh Tư, gửi số thẻ ngân hàng cho tôi đi, đợi chút nữa sẽ chuyển khoản cho anh.”

Tư Hoài thở dài một hơi, nhịn đau cự tuyệt: “Không cần.”

Mẫn Đông Kiệt ngây ngẩn cả người: “Này, cái này sao được.”

Tư Hoài giải thích: “Tiểu quỷ đói có chút liên quan đến tôi, không có các anh tôi cũng sẽ ra tay.”

“Nhớ rõ đánh giá năm sao là được.”

Nói xong Tư Hoài vội vàng kéo Lục Tu Chi rời đi.

Lại không đi cậu chắc chắn sẽ không chịu được sự dụ hoặc của tiền tài.

Hai người đi ra khỏi ký túc xá, thoáng nhìn ánh mắt kinh ngạc của người qua đường, Tư Hoài mới ý thức được chính mình còn đang kéo cánh tay của Lục Tu Chi.

Lục Tu Chi chỉ mặc một cái áo sơmi, Tư Hoài có thể cảm nhận được cơ bắp trên cánh tay của đối phương, vững chắc, đường cong rõ ràng, còn lạnh lạnh mịn mịn.

Nói ngắn gọn, xúc cảm vô cùng tốt.

Tư Hoài lặng lẽ nhìn Lục Tu Chi, thấy hình như anh còn chưa có phản ứng lại, mở miệng nói: “Anh còn nhớ rõ lần trước gặp một tiểu quỷ ở cửa nhà anh không?”

“Tiểu quỷ bị tôi cắt tóc.”

Lục Tu Chi ừ một tiếng.

Tư Hoài lén lút hút âm khí, vẻ mặt nghiêm trang nói: “Một con lệ quỷ khác hẳn là nó, tôi vừa gặp vào ban ngày.”

Cậu khẽ thở dài: “Không biết nó đã đói bụng bao lâu……”

“Làm trẻ con đói thành như vậy.”