Chương 2-2

…………

Cùng lúc đó, đại sư Tư Hoài đã về đến nhà.

Nhà cũ của nhà họ Tư ở thành đông, đi xe buýt mất hai tiếng, đi bộ thêm nửa tiếng, lúc Tư Hoài vào nhà thì đã hơn 12 giờ đêm, Tư Hoằng Nghiệp hơn 50 tuổi ngồi ngủ gà ngủ gật ở trên sô pha.

Lúc nghe được động tĩnh thì mở to mắt, buột miệng quát lớn trong lúc còn đang mớ ngủ: “Con nhìn xem hiện tại đã mấy giờ rồi! Không phải đã kêu con nhanh trở về rồi sao!”

Tư Hoài lười nhác ngồi ở trên sô pha, lột trái chuối, vừa ăn vừa nói: “Tức giận không tốt cho thân thể.”

“Lão Tư, ba đã đến tuổi này rồi, sao mà ngay cả kiến thức dưỡng sinh cũng không biết thế?”

Tư Hoằng Nghiệp tức giận đến mức muốn đoạt trái chuối trong tay cậu đi, chất vấn nói: “Sao không đi ăn cơm?!”

“Có phải lại đi làm những chuyện quanh co đó nữa không?”

Tư Hoài suy nghĩ một lát, không nhớ còn có bữa hẹn ăn cơm nên hỏi lại: “Ăn cơm gì?”

Hai mắt Tư Hoằng Nghiệp bốc hỏa, càng tức giận hơn.

Một người phụ nữ vội vàng chạy tới, vỗ vỗ cánh tay ông, ôn nhu nói: “Hoằng Nghiệp.”

Cơn tức giận của Tư Hoằng Nghiệp trong nháy mắt tan hơn phân nửa.

Tư Hoài lại lột thêm trái chuối, lười nhác nhìn người mẹ kế kém hơn Tư Hoằng Nghiệp hai mươi tuổi.

Mẹ kế Phí Tú Tú nắm tay Tư Hoằng Nghiệp, ngẩng đầu nói với Tư Hoài: “Không phải hôm nay đi ăn cơm với Tu Chi sao, vốn là muốn để hai đưa ăn bữa cơm làm quen một chút.”

Tư Hoài nghi hoặc, làm quen ai?

Vừa thấy biểu tình này thì Phí Tú Tú đã biết cậu chắc chắn không nghe lời Tư Hoằng Nghiệp nói.

Lo lắng Tư Hoằng Nghiệp bị đứa con trai vừa tìm về làm tức giận tiến vào bệnh viện nên cô nhẫn nại nói: “Không phải tháng trước đã nói với con nhà họ Tư liên hôn với nhà họ Lục sao.”

Mấy thế hệ nhà họ Tư có quan hệ tốt với nhà họ Lục, tập đoàn Lục thị chuyên làm về khoa học kỹ thuật, chữa bệnh, tất cả đều đang phát triển nhanh chóng, còn hợp tác với các ngành liên quan ở quốc gia khác, ba Tư Hoằng Nghiệp lo lắng trăm năm sau hai nhà sẽ càng đi càng xa, vì thế đã định ra hôn ước với nhà họ Lục.

Trưởng bối nhà họ Lục đã qua đời, Tư Hoài bị lạc từ nhỏ, người hai nhà đúng là càng lúc càng xa.

Hiện tại Tư Hoài đã được tìm trở về, Tư Hoằng Nghiệp tính thực hiện hôn ước, cái này có thể làm nhà họ Lục giúp đỡ nhà họ Tư.

Tư Hoài hoàn toàn không có ấn tượng gì với hôn ước từ bé.

Cậu nhướng mi, dùng đôi mắt đen như mực nhìn Tư Hoằng Nghiệp: “Ba muốn tôi kết hôn với nhà họ Lục?”

Con ngươi cậu lớn hơn so với người bình thường, đôi mắt đen nhánh giống động vật.

Tư Hoằng Nghiệp bị nhìn đến sửng sốt, ngay sau đó nói: “Đây là di nguyện của ông nội con.”

Tư Hoằng Nghiệp nhìn chằm chằm cậu một hồi lâu rồi chậm rãi mở miệng: “Không muốn kết hôn……”

Tư Hoằng Nghiệp đang muốn nói nếu cậu không muốn kết hôn cũng phải kết hôn thì nghe được Tư Hoài nghiêm túc hỏi: "Có tiền mừng không?”

“Dựa theo tập tục của Thương Dương thì chắc chắn là có.”

Phí Tú Tú gật đầu, giúp đỡ khuyên nhủ: “Nhà cũ của nhà họ Lục ở đối diện, Tu Chi đang định dọn tới ở, sau này chúng ta cũng ở gần……”

Mẹ kế cứ nhắc đến tên đối tượng kết hôn của cậu mãi, Tư Hoài nghe rất rõ, nhướng mày: “Lục Tu Chi?”

Người đàn ông vừa gọi điện thoại sao?

Khi nhắc đến Lục Tu Chi sắc mặt Tư Hoằng Nghiệp mới miễn cưỡng đẹp hơn chút, hỏi: “Hai đứa đã gặp mặt chưa?”

Tư Hoài không có trả lời vấn đề của ông ta, tiếp tục hỏi: “Đàn ông?”

“Lão Tư, ba biết tôi thích phụ nữ mà đúng không?”

Lúc này Tư Hoằng Nghiệp không rảnh so đo về vấn đề xưng hô, thật vất vả mới thả lỏng bây giờ mặt lại run rẩy hai cái, cả giận nói: “Lục Tu Chi có dung mạo tuấn tú, tuổi trẻ tài cao, tuổi còn trẻ đã phát triển Lục thị lên cao hơn một tầng, con mới là người trèo cao đấy!”

“Đàn ông thì làm sao?!”

Tư Hoài nhẹ nhàng phun ra năm chữ: “Đàn ông thì thêm tiền.”

“Tiền tiền tiền, tao, tao……”

Tư Hoằng Nghiệp nghẹn ở cổ họng, cuối cùng nổi giận đùng đùng móc một cái thẻ ra đưa cho Tư Hoài.

Tư Hoài giơ tay tiếp nhận.

Phí Tú Tú vội vàng rót ly trà cho ông, vỗ ngực giúp ông thuận khí.

Chờ Tư Hoằng Nghiệp bình tĩnh lại cô mới nói với Tư Hoài: “Tiểu Tư, lúc gặp Tu Chi không thể cứ hồ nháo như vậy, cậu ấy ở chùa Bạch Long quanh năm, bình thường đều tiếp xúc với cao tăng đắc đạo……”

Chùa?

Tư Hoài vui vẻ: “Anh ta là hòa thượng?”

“Hòa thượng ——”

“Cậu ấy không phải hòa thượng!”

Tư Hoằng Nghiệp rống xong lại cảm giác mình đã chiếm thế thượng phong, cơn tức giận lập tức dịu đi, cầm trà chậm rãi uống.

Hoàn tục rồi sao?

“Được rồi.”

Tư Hoài tiếc nuối cất thẻ, đứng dậy đi lên lầu, đi được hai bước thì quay đầu lại hỏi: “Lão Tư, mật mã thẻ.”

“Lão Tư là xưng hô mày có thể gọi sao! Không có mật mã!”

Giữa trưa ngày hôm sau Tư Hoài bị tiếng bước chân bên ngoài cửa đánh thức.

Giấc ngủ của cậu nông, dễ bị đánh thức, tỉnh rồi thì rất khó ngủ tiếp, nằm ở trên giường mở ra từng app Đào Bảo, Alibaba, Bính Đa Đa…… Một đơn đặt hàng cũng không có.

Tư Hoài rời giường, đổ hết tất cả đồ trong cặp sách ra giường.

Đều là đồ vật còn dư trong tiệm, một túi giấy vàng, một nửa túi chu sa, bút lông……

Tấm bài vị nằm lẳng lẳng giữa đống tài liệu, bên trên viết bốn chữ "Đạo Thiên Thiên Tôn" to.

Tư Hoài cầm lấy bài vị, phát hiện một vệt màu đỏ, là chu sa dính ở dưới đế.

Cậu làm theo thói quen lau lên quần, nói thầm: “Nếu sư huynh ở đây thì chắc chắn lại mắng mình……”

Lúc Tư Hoằng Nghiệp tiến vào thì thấy Tư Hoài ôm một cái bài vị, thần thần quái quái không biết đang nói cái gì.

Ông giận sôi máu, giương giọng nói: “Mày nhanh thay quần rồi xuống lầu cho tao!”

“Hôm nay Tu Chi dọn về nhà cũ, mày phải giải thích chuyện ngày hôm qua cho tốt, sau đó tặng quà chúc……”

Tư Hoài mắt điếc tai ngơ, đặt tổ sư gia lên trên bàn, mưa bụi mịn xuyên qua cửa sổ bay vào.

Cậu đóng cửa sổ lại, thấy cửa biệt thự đối diện chậm rãi mở ra, một chiếc xe thương vụ màu đen ngừng ở cửa biệt thự.

Tài xế bung dù ra, chạy đến ghế sau mở cửa, một người đàn ông chậm rãi xuống xe.

Anh mặc tây trang màu tối, quần tây thẳng tắp thon dài, cả hình bóng đều lộ ra hơi thở lạnh lẽo.

Tư Hoài chỉ liếc mắt một cái, lập tức bị âm khí dày đặc quanh thân anh hấp dẫn.

Nếu người bình thường mà gặp quỷ thì dương khí sẽ yếu bớt, xui xẻo mấy ngày, cho dù là người bị quỷ theo dõi thì cũng chỉ có một bộ phận nào đó trên người nhiễm âm khí.

Mà người này từ đầu đến chân đều có âm khí quanh quẩn, rõ ràng không phải người bình thường, còn giống quỷ hơn so với quỷ!

Tư Hoài có thể chất cực dương, quỷ thần không gần, chạy đến các loại hung trạch quỷ lâu ở Hoa Hạ cũng không gặp được quỷ, nếu không nhìn thấy quỷ sai ở xa thì chính cậu cũng hoài nghi có phải mình không có mắt Âm Dương hay không.

Khó có thể thấy được nhiều âm khí như vậy, hai mắt cậu sáng lên, tùy tay cầm lấy áo thun treo ở trên lưng ghế tròng vào.

Thấy cậu không quay đầu lại mà đi ra ngoài, Tư Hoằng Nghiệp nổi trận lôi đình: “Mày lại muốn đi ra ngoài bày quán, không thấy mất mặt sao?!”

“Sao nhà họ Tư lại có loại người như mày ——”

Tư Hoài phất phất tay, ngắt lời nói: “Tôi đi xem đại hòa thượng của nhà họ Lục.”

Tư Hoằng Nghiệp ngẩn ra, quát: “Cậu ấy không phải hòa thượng!”

“Đồ hỗn trướng mày nhớ mang theo quà tặng.”

Tư Hoài xuống lầu, xách hộp quà trên bàn lên lên lập tức đi đến nhà họ Lục.

Hai nhà cách nhau một con đường, đi không được vài bước đã đến.

Cửa nhà họ Lục mở rộng, Tư Hoài đứng ở cửa, lắc lư túi trong tay, do dự có nên bấm chuông cửa hay không.

Đột nhiên một trận lạnh lẽo truyền đến.

Cậu nghiêng đầu qua xem, người đàn ông vừa rồi xuất hiện ở bên cạnh, đường nét sắc xảo, mặt mày lạnh lùng, đôi mắt phượng đạm mạc nhìn cậu.

Tư Hoài ngẩn người, trong lúc nhất thời quên xem tướng mạo, chỉ nhìn bề ngoài của đối phương.

“Tư Hoài?”

Giọng nói trầm thấp giống với thanh âm trong điện thoại ngày hôm qua.

Tư Hoài lấy lại tinh thần, sờ sờ cái mũi, giơ hộp quà lên: “Lão Tư kêu tôi đưa cho anh.”

Lục Tu Chi tiếp nhận: “Thay tôi cảm ơn chú ấy.”

Đầu ngón tay hai người chạm vào nhau, hàn băng lạnh lẽo dọc theo cánh tay chui tới.

Tư Hoài cúi đầu nhìn hoa văn trong lòng bàn tay sau đó lại nhìn gương mặt, có chút thất vọng.

Trăm phần trăm là người sống, có đủ hồn phách, hẳn chỉ là thể chất đặc thù thôi.

Nhưng cái lạnh trên người rất mát mẻ.

Mưa càng ngày càng lớn, từ mưa bụi chuyển chuyển thành mưa đá, lá cây bị đánh phát ra tiếng kêu bạch bạch.

Lục Tu Chi liếc mắt nhìn cây xanh trên đường, mở dù ra, đi đến bên cạnh Tư Hoài, hơi nghiêng người che ô cho cậu.

“Vào nhà ngồi.”

“Tôi……”

Lời còn chưa dứt thì Tư Hoài thấy bên ngoài dù có nhiều thêm một đôi chân.

Một đôi gót chân nhỏ xanh nhạt trần trụi.

Cậu nghiêng đầu, hô hấp cứng lại.

Là quỷ.

Quỷ!!!

Một con quỷ sống, quỷ nước!