Chương 20: Tàn Phế

Nghe được lời hắn nói quyết tuyệt như vậy, Tô Tịch Nguyệt tức giận nhìn chằm chằm hắn, đột nhiên liền nhào tới, hướng về phía cánh môi của hắn liền cắn một cái.

Phượng Khanh Tuyệt thân thể vẫn cứng đờ, không thể tưởng tượng nổi trợn to hai mắt.

Trong nháy mắt này, tai và mũi của hắn tất cả đều là hương thơm của nàng , mùi vị tùy ý kia làm cho hắn nóng nảy phát cuồng, nhưng cho dù hắn nhịn đến gân xanh bạo đột, cũng vẫn không dám động đậy.

Trên cánh môi mềm mại cùng hơi đau đớn, cùng với hô hấp mềm mại gần trong gang tấc kia, cơ hồ muốn đem hắn mài phát điên, làm cho hắn chết đi sống lại !

Tô Tịch Nguyệt tựa hồ cũng không nghĩ mình sẽ làm chuyện điên cuồng như vậy, phục hồi tinh thần lại, lập tức liền đỏ bừng bật trở về.

Chờ nàng rời đi, Phượng Khanh Tuyệt nhắm mắt lại, khắc chế sự xao động của mình.

Trong lúc nhất thời, trong phòng chỉ còn lại tiếng hít thở của hai người.

"Vương gia đã quên chúng ta có da thịt thân thiết, Vương gia không muốn chịu trách nhiệm với thần nữ? " - Tô Tịch Nguyệt thu liễm hô hấp, nâng cao cằm, bật khóc nhìn hắn.

Hồi lâu, thẳng đến khi xác định thanh âm của mình sẽ không phát run, Phượng Khanh Tuyệt mới mở miệng: "Vì sao là bổn vương? "

Bị con ngươi thâm thúy kia của hắn nhìn chằm chằm, khuôn mặt nhỏ nhắn tô Tịch Nguyệt lại nhịn không được đốt lên, quay mặt không dám nhìn hắn: "Vương gia coi như thần nữ là muốn tìm Vương gia làm ô bảo hộ là được rồi, thần nữ không muốn gả cho Phượng Dụ Thành, cũng không muốn bị những người khác Phượng gia các ngươi mơ ước! "



Nếu như nàng cùng hắn không có quan hệ, mặc dù nàng làm nhiều hơn nữa, hôn ước của nàng cùng Phượng Dụ Thành cũng không giải trừ được. Chỉ có trở thành vương phi của hắn, nàng mới có thể chân chính thoát khỏi Phượng Dụ thành, cho nên nàng nhất định phải gả cho hắn!

Nghe được mục đích nàng muốn gả cho hắn không thuần khiết, Phượng Khanh Tuyệt lại hừ lạnh một tiếng: "Ngươi không sợ bổn vương liên lụy toàn bộ quốc công phủ các ngươi. "

Nhắc tới quốc công phủ, đáy mắt Tô Tịch Nguyệt hiện lên một tia ưu thương, nỉ non nói: "Không có Vương gia, có lẽ quốc công phủ mới có thể bị diệt. "

Phượng Khanh Tuyệt nhíu mày: "Cái gì? "

Tô Tịch Nguyệt hít sâu một hơi, ngước mắt nhìn hắn nghiêm túc nói: " Ai biết Quốc công phủ hôm nay có phải là cái đinh trong mắt người nọ hay không ? Cũng giống như Vương gia . So với như vậy không bằng cùng một chỗ. "

Phượng Khanh Tuyệt ngây ngẩn cả người, tựa hồ là không nghĩ tới nàng không chỉ cái gì cũng hiểu, còn muốn sâu xa như vậy.

Nhưng...

"Ngươi xác định muốn gả cho bổn vương tàn phế này? "- Phượng Khanh Tuyệt lại một lần nữa nghiêm túc xác nhận với nàng.

Mặc kệ chân hắn tương lai có thể chữa khỏi hay không, nhưng ít nhất hắn hiện tại ở trong lòng những người đó chính là tàn phế.

"Chỉ cần Vương gia không ghét bỏ thần nữ là người phụ nữ bị bỏ rơi này. " - Tô Tịch Nguyệt cũng là một bộ dáng nghiêm túc trả lời, giống như là sợ hắn không đồng ý lại nói: "Huống chi, thần nữ không nên nhìn, thần nữ không nên sờ sờ, không nên cắn... Thần nữ cũng làm đủ rồi . Vương gia không chỉ cướp thân, chúng ta còn có da thịt thân thiết, Vương gia cảm thấy thần nữ còn có thể gả cho người khác? "