Chương 23: Chỉ Có Thể Là Ngự Vương Phi

Phượng Dận Phương tiếp tục phê duyệt tấu chương, cũng không ngẩng đầu lên nói: "Thập Nhất, ngươi nghe được ý kiến của cháu trai ngươi đối với ngươi, ngươi giải thích thế nào. "

" Tô Tịch Nguyệt là nữ nhân của bổn vương, thần đệ muốn cưới nàng làm chính phi. " - Phượng Khanh Tuyệt sao có thể giải thích nhiều như vậy, trực tiếp nói.

Phượng Dận Phương sửng sốt một chút, rốt cục ngước mắt lên, cầm bút chỉ điểm Phượng Khanh Tuyệt: "Tiểu tử ngươi ánh mắt không tệ a! "

Phượng Dận Phương lại ý vị thâm trường nhìn về phía Tô Tịch Nguyệt: "Tịch Nguyệt đích xác là một cô nương tốt, trẫm từ khi còn bé nhìn nàng đã thương sủng nàng, bất quá, trẫm là muốn nàng làm con dâu của trẫm. "

" Luôn luôn là vào cửa Phượng gia của chúng ta. " - Phượng Khanh tuyệt tựa như không nghe hiểu lời hắn nói vậy.

Phượng Dận Phương nhướng mày: "Ngươi thích nàng như vậy sao? "

" Không phải nàng ấy không cưới! "

Sáu chữ không nhẹ không nặng lại hung hăng nện vào trong lòng Tô Tịch Nguyệt, làm cho trái tim nàng đập loạn xạ.

Phượng Khanh Tuyệt thái độ kiên quyết như vậy, làm cho Phượng Dận Phương kinh ngạc nở nụ cười: "Đều cho rằng ngươi không gần nữ sắc, lại không nghĩ Thập Nhất si tình như vậy."

Phượng Dụ Thành cũng lập tức tỏ thái độ: "Nhi thần cũng không phải Tô Tịch Nguyệt không cưới. "

Phượng Dận Phương nhìn cũng không thèm liếc hắn một cái, ngược lại cười chuyển hướng Tô Trường Thanh: "Hảo nữ bách gia tranh, Trường Thanh a, Tịch Nguyệt nha đầu nhà các ngươi thật tuyệt a!"

Tô Trường Thanh trực tiếp quỳ xuống: "Thần hổ thẹn."

Phượng Dận Phương tựa hồ cũng không tức giận: "Ngươi ngược lại nói, ngươi muốn ai làm con rể của ngươi?"



Tô Trường Thanh rũ mắt xuống: "Nếu thần có thể làm chủ, thần không hy vọng nàng gả vào hoàng gia. "

Ý cười trên khóe môi Phượng Dận Phương có chút lạnh lùng: "Trường Thanh a, ngươi lo lắng nhiều rồi, hoàng gia không đáng sợ như ngươi nghĩ. "

Nói xong, lại nhìn về phía Tô Tịch Nguyệt: "Nha đầu, ngươi nói xem, ngươi muốn gả cho ai? "

Tô Tịch Nguyệt nhìn Phượng Khanh Tuyệt, mới cúi đầu liễm mắt nói: "Hôn sự của thần nữ, thần nữ không làm chủ được. "

"Phải không? Là trẫm không làm chủ được chứ! " - Rốt cục, Phượng Dận Phương đem chu bút ném lên bàn, lạnh lùng nói: "Đều có thể cướp thân trên đường phố, trước mặt mọi người kháng chỉ, trẫm thấy các ngươi rất có thể làm chủ mà! "

Phượng Khanh Tuyệt nhíu mày mở miệng: "Thân là thần đệ cướp, Hoàng huynh muốn trị tội trị thần đệ. "

Tô Tịch Nguyệt cũng vội vàng quỳ xuống: "Kháng chỉ chính là thần nữ, thỉnh Hoàng Thượng trị tội. "

" Là thần dạy dỗ không được, thỉnh Hoàng Thượng thứ tội!" - Tô Trường Thanh cũng đúng lúc mở miệng.

Phượng Dận Phương bị chọc giận bật cười: "Thật sự là kiều nữ tình thâm, phụ tử tình thâm kia! "

Mấy người đồng loạt rũ mắt xuống.

Phượng Dận Phương phất tay: "Được rồi, việc này dừng lại ở đây, Tịch Nguyệt nha đầu cùng lão tam trở về Thành vương phủ, hôm nay hôn lễ không được, ngày khác tổ chức hôn lễ bổ sung, Thập Nhất cũng trở về Ngự vương phủ của ngươi đóng cửa suy nghĩ. "

Mắt thấy Phượng Dận Phương muốn cùng bùn loãng, Phượng Khanh Tuyệt trực tiếp nắm tay Tô Tịch Nguyệt: "Thần đệ cùng nàng đã có da thịt thân thiết, Tô Tịch Nguyệt chỉ có thể là Ngự vương phi! ”