Chương 42: XẢY RA CHUYỆN

Vẻ mặt cô đơn của hắn lần thứ hai làm cho Tô Tịch Nguyệt đau lòng.

Phụ thân cũng giống như nàng, bởi vì chuyện mẫu thân khó sinh, vẫn lạnh lùng đối đãi với Trần Nhi, đối với Trần Nhi hầu như không quan tâm.

Hiện tại Lão thái thái trong phủ là kế thất của Tổ phụ, bởi vì Phụ thân không phải là con ruột của lão thái thái, cho nên lão thái thái cũng không thích bọn họ, đối với nàng cùng Trần Nhi càng chỉ có công phu bề ngoài.

Lão thái thái sinh ra một nữ nhi Tô Mỹ Ngọc, bởi vì đủ loại nguyên nhân sau khi xuất giá liền ở lại Tô quốc công phủ, lão thái thái sủng nhất chính là Tô Mỹ Ngọc sinh ra một trai hai nữ.

Về phần ngoại thất Diêu thị kia, bởi vì là cháu gái ruột của Lão thái thái, cho nên ở chỗ lão thái thái cũng có chút địa vị, Tô Thuần Phong cùng Tô Mạn Vân do Diêu thị sinh ra cũng rất được lão thái thái thích.

Ngược lại nàng và Trần Nhi, không có mẹ đẻ cũng không có tổ mẫu ruột. Nàng so với Trần Nhi tốt hơn một chút, tổ phụ sủng nàng, phụ thân mặc dù không cùng nàng đặc biệt thân cận, nhưng vẫn rất thương nàng. Bất cứ điều gì nàng muốn, Tổ phụ và Phụ thân sẽ làm hài lòng nàng.

Chỉ có Trần Nhi...

Tô Tịch Nguyệt càng nghĩ càng khổ sở, gắp một viên thịt vào bát Tô Lạc Trần: "Lần sau chúng ta cùng Tổ phụ và Phụ thân ăn cơm được không? Chỉ có bốn chúng ta thôi. "

Con ngươi Tô Lạc Trần trong nháy mắt sáng lên, hướng Tô Tịch Nguyệt gật gật đầu.

Tô Tịch Nguyệt nở nụ cười: "Ăn nhiều một chút, về sau mới có khí lực tập võ. "



" Tỷ Tỷ cũng ăn nhiều vào. " - Tô Lạc Trần cũng gắp rất nhiều thức ăn cho Tô Tịch Nguyệt.

Hai tỷ đệ đang vui vẻ hòa thuận ăn cơm, đột nhiên một bà tử liền xông vào, hô to: "Ôi ôi, Quận chúa cùng Tiểu thiếu gia còn có tâm tư ăn cơm, Phúc Tịnh Uyển xảy ra đại sự. "

Tô Lạc Trần trong nháy mắt bị đột nhiên có người xuất hiện này làm cho hoảng sợ.

Ánh mắt Tô Tịch Nguyệt rùng mình, ngay cả đầu cũng không ngẩng cao giọng nói: "Tiểu Ti, chưởng miệng! "

" Vâng. " - Tiểu Ti đáp một tiếng, tiến lên đối với bà tử kia liền "ba ba" hai cái bạt tai.

Tiểu Ti lực đạo mạnh, trực tiếp đem bà tử kia lải nhải một cái, ngã đến trước mặt Tô Tịch Nguyệt.

Tô Tịch Nguyệt lúc này mới nhìn xuống bà tử kia một cái, lập tức vẻ mặt kinh ngạc: "Bổn quận chúa ngược lại không nghĩ lấy đâu ra loại nô tài không hiểu quy củ như vậy! Lại không ngờ là Đan ma ma bên cạnh Tổ mẫu. Như thế nào, Tổ mẫu lại dạy ngươi quy củ như vậy? "

Đan ma ma trong nháy mắt bị Tô Tịch Nguyệt giáo huấn ra một thân mồ hôi lạnh, cái gì cũng không dám nói, nhanh nhẹn đứng lên lui ra cửa: "Quận chúa, lão nô có việc phải bẩm. "

Tô Tịch Nguyệt không để ý tới nàng, mà là chậm rãi uống xong một chén canh, sau đó lại tiếp nhận khăn tay Tiểu Ti đưa tới, mở miệng: "Tiến. "

Đan ma ma lúc này mới dám bước vào phòng, đầu tiên là hành lễ với Tô Tịch Nguyệt và Tô Lạc Trần: "Lão nô đã gặp qua Quận chúa, gặp qua Tiểu thiếu gia. "